Lúc này, mẹ Cố từ phía xa chạy lại, ôm lấy Cố Ngọc Hiểu: “Ngọc Hiểu, con bị làm sao thế, sao lại đột nhiên như điên như dại thế này?”

Cố Ngọc Hiểu vung tay bám vào hai cánh tay của mẹ, cười lớn nói: “Mẹ, mẹ có thấy không, Dương Tâm mới vừa quỳ trước mặt con, cô ta vừa quỳ trước mặt con đó. Con để cô ta dưới lòng bàn chân tùy ý dẫm đạp, ha ha.”

Khi hai người bắt đầu xảy ra tranh chấp thì mẹ Cố đã đi ra rồi, nhưng mà bởi vì khoảng cách quá xa nên làm chậm trễ không ít thời gian.

Bà ta không hề thấy Dương Tâm quỳ xuống.

“Không phải, Dương Tâm không quỳ. Ngọc Hiểu, con bị ma dọa sợ đúng không.”

Cố Ngọc Hiểu hơi ngẩn người, ngay sau đó cô ta chợt đẩy mẹ Cố ra: “Làm sao cô ta lại không quỳ xuống được, rõ ràng cô ta đã…”

Giọng nói ở trong đầu cô ta dần dần tan biến đi, tác dụng của thuật thôi miên cũng đang từ từ biến mất.

Đầu óc của cô ta dần dần minh mẫn trở lại, dây thần kinh thị giác phản hồi cho đại não tin tức Dương Tâm đã không quỳ xuống.

Từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, chỉ cần đúng một giây, sự vui vẻ vì được báo thù cũng rút đi như thủy triều.

Tất cả những chuyện xảy ra trước đó đều là ảo tưởng của cô ta.

Con ả này dám sử dụng thuật thôi miên với cô ta, không, là thuật tạo mộng.

Là thuật tạo mộng thất truyền đã lâu.

“Dương Tâm, cô dám lừa tôi, dám dùng biện pháp hèn hạ như thế, chắc chắn cô sẽ phải gặp quả báo.”

Dương Tâm nở một nụ cười lạnh lùng, nhưng mà trong đôi mắt của cô chẳng có một chút độ ấm nào cả, ánh mắt kia giống hệt như một lưỡi đao được làm từ lớp băng dày hàng mét trong hồ băng ngàn năm vậy.

“Tôi không phải là thánh mẫu, bị cô đâm cho một nhát lại còn phải nhẫn nhục chịu đựng cô. Con người tôi ấy mà, thích nhất là nhìn dáng vẻ thảm hại của người ta lúc rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục đó.

Thật không may, cô đã trở thành một người như thế!”

‘Phụt’ một tiếng.

Công kích nặng nề ập xuống, Cố Ngọc Hiểu phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào xuống mặt đất. Mẹ Cố vội vàng giơ tay ra đỡ lấy cô ta, nhưng lại không thể chịu được sức nặng của con gái, hai mẹ con ngã uỵch xuống sàn nhà.

“Dương Tâm, con gái tôi đã bị cô hại đến nông nỗi này, sao cô vẫn không chịu bỏ qua cho nó chứ?

Chẳng lẽ cô nhất định phải dồn nó vào chỗ chết hay sao?”

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Dương Tâm nhìn cánh tay đang chảy máu của mình, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Đã làm cô bị thương mà còn muốn an toàn bước ra khỏi đây á? Đừng có nằm mơ!

“Quản gia, báo cảnh sát đi, nói rằng có người muốn ám sát tôi, mời bọn họ đến xử lý một chút.”

Cố Ngọc Hiểu nằm co quắp trên mặt đất, hai tròng mắt của cô ta lồi ra, nhìn chằm chằm vào Dương Tâm.

Dáng vẻ kia thật giống như ác quỷ bò ra từ mười tám tầng địa ngục, hận không thể tìm tới lấy mạng Dương Tâm vậy.

Mẹ Cố sốt ruột, vội vàng lên tiếng: “Ngọc Hiểu phải chịu đả kích quá lớn, cảm xúc không được ổn định cho nên lúc nãy mới làm cô bị thương. Cô cũng đâu có có bị gì đâu, chẳng qua là cánh tay bị xước có một tí thôi mà. Nể tình nó đã bị cô hại thê thảm đến mức này, cô bỏ qua cho nó đi. Tôi cầu xin cô đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play