Hai người vừa chuẩn bị rời đi, Lâm Vũ Loan đột nhiên vọt ra.
Có vẻ cú sốc vừa rồi đã làm cho bà ấy nghĩ thông suốt một vài chuyện.
Đương nhiên, rốt cuộc trong lòng bà ấy là nghĩ như thế nào thì cũng chỉ có chính bà ấy rõ ràng.
Dương Tâm không có tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu, cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu.
“Tôi đến căn cứ điều trị với mấy người.”
Bà ấy muốn đi gặp Lâm Thanh.
Dương Tâm nói không sai, bà ấy là người thân duy nhất của Lâm Thanh, Lâm Thanh cũng là chỗ dựa vững chắc và là nhà mẹ đẻ của bà ấy.
Bên trong phòng ngủ, Cố Ngọc Hiểu thấy Thẩm Thành và Lâm Vũ Loan lần lượt đi ra, thì trái tim lập tức đập thình thịch.
Cố Ngọc Hiểu thật sự rất lo lắng. Lo lắng chuyện mạo danh thay thế này sẽ bị phơi bay ra ánh sáng. Lo lắng chuyện mình đến ngân hàng t*ng trùng ăn trộm giống của anh ta, sau đó cấy vào cơ thể của mình bị tiết lộ. Và càng lo lắng hơn khi Thẩm Thành biết đứa bé trong bụng con đĩ Hải Cẩn kia chính là con của mình.
Bây giờ, mỗi một bước đi của Cố Ngọc Hiểu đều như đi trên băng mỏng.
“Cạch.”
Tay nắm cửa bị vặn mở, cửa phòng bị mở ra, Thẩm Thanh Vi đi vào từ bên ngoài.
“Chị dâu ơi, tại sao chị lại khóc vậy? Chị mau nằm xuống đi, khó khăn lắm mới giữ lại thai nhi được, đừng để lại sảy thai nữa.”
Cố Ngọc Hiểu níu cánh tay của Thẩm Thanh Vi, gấp gáp hỏi: “Mẹ đi gặp Dương Tâm đúng không em, họ nói chuyện gì vậy? Thanh Vi, em đi nghe trộm giúp chị được không?”
Khóe môi Thẩm Thanh Vi nhếch lên nụ cười châm biếm, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét.
Giữ lại con ngu này cũng vô dụng, không bằng dùng cô ta làm khẩu súng, mượn tay cô ta để đâm Dương Tâm một đao.
“Chị dâu à, chuyện xảy ra đêm hôm đó đã bị bại lộ, Dương Tâm nói với mẹ rằng người xảy ra quan hệ với anh em tối hôm đó là Hải Cẩn, đứa con trong bụng Hải Cẩn mới là con của anh em.”
Cố Ngọc Hiểu ngây người ra, trợn tròn hai mắt nhìn với vẻ không thể tin nổi.
Cô ta có nghe lầm không? Dương Tâm đã đưa sự thật ra ánh sáng rồi?
Cố Ngọc Hiểu cho rằng sau khi con khốn Hải Cẩn trở về gia tộc và trở thành người thừa kế, sau này sẽ phải kế nhiệm vị trí gia chủ. Vì thế cô ta cảm thấy con khốn kia và Thẩm Thành không thể đến với nhau được nữa.
Bây giờ, Gia tộc Hải Nhân còn tuyên bố với bên ngoài rằng họ nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng cô ta là con của Vân Hành. Cố Ngọc Hiểu đoán rằng con khốn kia sẽ không nói sự thật ra.
Dù sao nếu để người ngoài biết cô ta có thai với người của nhà họ Thẩm, nhất định Gia tộc Hải Nhân sẽ không chứa Hải Cẩn nữa. Thế thì cô ta sẽ rơi vào cảnh bị gia tộc trục xuất ra khỏi nhà.
Con nhỏ thối tha đó muốn làm người cầm quyền tương lai của Gia tộc Hải Nhân, chỉ có thể giấu diếm chuyện này thật kỹ. Cô ta phải làm cho tất cả mọi người ngộ nhận rằng đứa nhỏ trong bụng là con của Vân Hành.
Nhưng hôm nay…
Dương Tâm lại đưa chuyện này ra ánh sáng.
“Thanh… Thanh Vi, em nói thật đấy à? Cô… Cô ta thực sự nói sự thật ra?”
Trong mắt Thẩm Thanh Vi lộ ra sự ác độc, vuốt cằm nói: “Đúng vậy, cô ta chẳng những nói với mummy rằng đứa nhỏ trong bụng Hải Cẩn là con của anh trai em, lại còn nói với mummy của em rằng cái thai của chị là do chị giấu anh em cấy vào người.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT