Cô hất phăng tay của bạn mình ra, thong thả cất bước đi về phía phòng phẫu thuật.

“Nếu cậu đã không nói với tớ thì tớ sẽ đi hỏi các bác sĩ khác.”

Theo bản năng, Dương Tâm xoay người, vươn tay túm chặt tay cô lại, bất đắc dĩ thở dài nói: “Tính mạng của anh ấy thật sự đã được bảo vệ rồi, tớ không lừa cậu đâu. Nếu như anh ấy chết thật rồi thì tớ còn lừa cậu làm gì nữa? Lừa dối được một lần, nhưng có thể giấu diếm cả đời à?”

Trần Uyên đã hiểu ra, quay đầu, đỏ vành mặt trừng bạn: “Anh ấy thật sự chưa chết, nhưng bị thương rất nặng, cơ thể bị suy kiệt rồi đúng không?”

Dương Tâm cũng chẳng còn cách nào, biết tính tình cô ấy cố chấp, nếu không nói rõ ràng thì trăm phần trăm sẽ không từ bỏ ý đồ.

Bà Lục đi tới từ cách đó không xa, vươn tay ôm choàng lấy Trần Uyên: “Cháu à, giờ cháu yếu lắm rồi, về phòng bệnh nghỉ ngơi với bác trước đã nhé. Chờ sau khi Tâm Tâm xử lý mọi chuyện bên này ổn thỏa chắc chắn sẽ nói rõ với cháu mà.”

Trần Uyển không để ý tới bà ấy, trợn to hai mắt ngang bướng nhìn chằm chằm Dương Tâm, dù thế nào cũng không nghe khuyên nhủ.

Dương Tâm nặng nề thở ra hai hơi, nói với Lục Gia Tân và Lục Thanh Thanh ở bên cạnh: “Hai em đỡ mẹ về phòng bệnh nghỉ ngơi trước đã. Giờ sức khỏe của bà ấy không đi qua đi lại thế này được đâu.”

Bà Lục cười xòa: “Cũng được, thế mẹ về nghỉ ngơi trước đây. Hai chị em cứ nói chuyện tử tế với nhau nhé, tuyệt đối đừng mâu thuẫn đấy. Sống trên đời có thể có tình bạn trân quý thế này cũng chẳng dễ dàng gì.”

Nói rồi, bà ấy dẫn theo con trai con gái rời khỏi phòng cấp cứu.

Dương Tâm ngước mắt nhìn Trần Uyên, nói với giọng khàn khàn: “Tim của anh ấy đã bị tổn thương. Các cụ có câu thương gân động cốt phải mất trăm ngày mới có thể lành lặn, huống gì đây còn là tổn thương tim? Dựa theo kinh nghiệm lâm sàng của tớ để nhận xét thì cứ đến ngày trời đổ mưa, cơn đau tim của anh ấy thể nào cũng sẽ tái phát thôi. Thật ra điều này cũng giống với trường hợp sinh mổ của phụ nữ ấy.

Cho dù vết thương đã lành lại thế nhưng vào ngày mưa vẫn sẽ thấy đau thôi. Tim là bộ phận yếu ớt nhất của con người thì càng dễ thấy đau hơn, điều này không thể tránh được. Cho dù tớ mổ giỏi đến mấy cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn cho anh ấy được, trừ phi có thể thay tim, nhưng để có thể tìm được một quả tim phù hợp thì tỷ lệ chỉ có 0.01% thôi. Điều này hoàn toàn không có khả năng, xác suất quá quá nhỏ cậu à.”

Thật ra Trần Uyên cũng chẳng nghe hết lời phía sau vào tai, bởi vì cô biết, đổi tim là chuyện phi thực tế.

Tất cả sự chú ý của cô đều dừng ở câu nói “cứ đến ngày trời đổ mưa, cơn đau tim của anh ấy thể nào cũng sẽ tái phát”.

Chẳng lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho bọn họ ư?

Vì bọn họ tham vọng thoát khỏi khốn cảnh, nên ông trời mới giáng tai nạn xuống, khiến cho bọn họ tiếp tục sa vào đày đọa không giới hạn, vĩnh viễn cũng không thể thoát thân.

Dương Tâm còn định nói thêm gì đó nhưng Trần Uyên lại xua tay, nhắc nhở: “Tâm Tâm, cảm ơn cậu đã bảo vệ mạng sống của anh ấy. Còn sống là còn hi vọng, biết đâu sau này có thể nghiên cứu phát triển ra thuốc chữa đau tim thì sao?”

Dương Tâm thấy cô đã nghĩ thoáng ra thì mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Đúng thế, có lẽ có thể nghiên cứu ra thuốc chữa đau tim ha. Dù sao bây giờ y học cũng phát triển thế cơ mà, chung quy vẫn còn hy vọng đấy thôi, vậy nên cậu đừng đau lòng quá nhé.”

“Mẹ ơi, không hay rồi, đã xảy ra sự cố rồi.”

Giọng nói của Dương Tùy Ý từ phía cuối hành lang gấp khúc.

Dương Tâm cau mày lại theo bản năng, cô vẫn chưa thấy cậu nhóc này sốt ruột như thế bao giờ.

Cậu nói đã xảy ra sự cố, vậy chắc chắn đã có chuyện bất trắc nào đó.

Cô sải bước tới nghênh đón, đưa ngang tay xách cổ áo cậu, kéo vào trong một căn phòng bệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play