*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hải Định cảm thấy hơi bất mãn, nhưng anh ta vừa chuẩn bị nói xen vào thì bị ông hai Hải cản lại.
“Được rồi, em nghe theo lời anh cả vậy. Chúng bay đâu, ném bọn chúng vào hầm giam.”
“Vâng ạ.”
Giam vào hầm giam tương đương mất tự do. Đến lúc đó, sống hay chết không phải là việc mà cô ta có thể kiểm soát nữa.
Cho dù con ranh kia có thể giữ được một mạng, nhưng thai nhi trong bụng chắc chắn phải bị xóa sạch, tuyệt đối không thể giữ lại được.
Hải Thành.
Căn cứ chữa bệnh.
Đã qua hai giờ cấp cứu, nhưng bên trong vẫn chưa có tin tức gì.
Mẹ con nhà họ Lục vội vàng chạy tới phòng cấp cứu, vì Trần Uyên là bạn thân của Dương Tâm, vậy nên bà Lục vô cùng thân thiện với cô.
“Cháu đừng lo lắng quá, Tâm Tâm là bác sĩ tài năng lắm mà, chắc chắn sẽ cứu được mạng sống của thằng nhóc nhà họ Lâm thôi. Cháu nhìn bác này, bị thương nặng như thế, não cũng bị tổn thương, nhưng cuối cùng không phải vẫn được con bé cứu ư? Vậy nên cháu cứ tin tưởng vào cháu nó, tuyệt đối đừng suy nghĩ miên man, cũng đừng nguyền rủa thằng nhóc nhà họ Lâm nhé.”
Trần Uyên hít sâu hai lần, nói với giọng khàn khàn: “Cháu cảm ơn bác ạ. Trước kia, cháu đã xúc phạm bác nhiều lần, không ngờ bác hoàn toàn không so đo gì hết. Tâm Tâm phải có phúc lắm mới gặp được mẹ chồng tốt như bác.”
Bà Lục cười lắc đầu: “Lúc trước bác đã làm vô số chuyện sai trái, là con dâu nhà bác rộng lượng, không so đo chuyện cũ, nên bác mới không bỏ lỡ một nàng dâu thảo như thế. Cháu cũng là một cô gái tốt mà, ông trời vẫn luôn đối xử công bằng với tất cả mọi người. Sau khi cháu đã nếm trải đủ nỗi niềm cực khổ ắt sẽ đền bù cho cháu một cuộc sống bình an thôi.” Ngay lúc đó, cửa phòng cấp cứu mở ra, Dương Tâm từ trong bước ra ngoài.
Trần Uyên giãy dụa định đứng lên, nhưng hai chân đã mềm oặt do quá sợ hãi, vì thế, mông vừa nhấc khỏi ghế dựa, cô đã ngã xuống một lần nữa.
“Tâm… Tâm Tâm, anh ấy sao rồi?”
Dương Tâm khẽ than.
Còn có thể như thế nào nữa?
chúng ta có thể đối xử thẳng thắn bộc trực với nhau ư?”
Dương Tâm thầm than trong lòng một tiếng, cô cũng muốn nói thật với cô ấy lắm chứ, nhưng tình trạng bây giờ của Lâm Thanh thật sự quá tệ.
Nếu cô ăn ngay nói thật, cô bạn này chưa chắc đã có thể chịu đựng được.
Trần Uyên thấy cô không nói gì, lòng hoàn toàn chùng xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT