“Nếu như chúng ta làm giám định ADN ở đây, lỡ như sư phụ của cô ta hack hệ thống của bệnh viện sửa lại báo cáo giám định thì phải làm sao đây ạ.”

Vẻ mặt của ông hai Hải tối sầm lại, ông ta dần dần hiểu ra, tại sao ông ta lại bỏ quên vấn đề quan trọng này cơ chứ.

Đúng vậy, sư phụ của con nhóc chết tiệt Hải Cẩn kia là Quỷ Sát – hacker số một thế giới, không có một hệ thống an toàn nào trên thế giới này mà cô không xử lý được.

Thêm nữa sư phụ của Hải Cẩn tinh thông y thuật, là thần y trứ danh, cô muốn hack hệ thống đổi thành một bản báo cáo khác thì chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?

Càng nghĩ vẻ mặt của ông ta càng tối sầm lại hơn.

Cũng may là con trai của ông ta đã nghĩ tới điều này, nếu không ông ta chết mất thôi.

“Vậy con nói xem chúng ta phải làm gì bây giờ, nếu như Quỷ Sát thật sự muốn hack hệ thống thì đó là chuyện thần không biết quỷ không hay, không để lại một chút dấu vết nào cả. Chúng ta sẽ không bao giờ phát hiện ra thì làm sao mà nghĩ cách ứng phó được.”

Hải Định duỗi tay ra gõ nhẹ vào tay vịn ghế sô pha, anh ta khẽ nói: “Vậy thì chúng ta chia nhỏ mẫu xét nghiệm thành vài phần rồi lén lút đưa chúng ra bên ngoài tìm người đáng tin nhờ giám định giúp. Còn về phía gia tộc thì cứ coi như đó là thủ thuật che mắt đi ạ.”

Ông hai Hải vỗ tay cái bốp, ông ta cười nói: “Cách này hay đấy con, vẫn là con biết suy nghĩ, vậy thì chúng ta cứ làm như thế đi.”

“Nếu như bố đã đồng ý rồi thì bây giờ con sẽ đi làm ngay đây, con đảm bảo đứa trẻ trong bụng của Hải Cẩn không phải là con của Vân Hành.”

“Cô ta dây dưa với người đàn ông khác ngoại tộc mang thai đứa trẻ chết tiệt này, kết cục của cô ta cũng sẽ bi thảm giống như chị của cô ta thôi.”

Hải Thành.

Căn cứ điều trị.

Sau khi Dương Tâm nhận được tin tức đồ đệ gửi tới thì bắt đầu hack hệ thống bệnh viện của gia tộc Hải Nhân.

Thẩm Thành ngồi ở một bên lạnh lùng nhìn Dương Tâm làm.

Sau khi Dương Tâm loay hoay một hồi lâu cô mới từ từ nhận ra có cái gì đó sai sai, cô đưa mắt nhìn về phía Thẩm Thành.

“Anh ơi, sao anh lại nhìn em như vậy chứ, em sợ lắm đấy nhé.”

Thẩm Thành hừ một tiếng rồi hỏi: “Mang trong mình giọt máu của nhà họ Thẩm là vi phạm đạo đức à?”

“…”

Dương Tâm có chút mơ mơ hồ hồ, cô ngây ngốc nhìn anh ta.

Im lặng một hồi lâu, lúc này cô mới phản ứng lại.

Phì… Hóa ra là Thẩm Thành tức rồi.

Ừ nhỉ, đúng là nên tức giận mới phải, không tức giận lại thành ra có vấn đề rồi.

Nói như thế thì Thẩm Thành đã chấp nhận đứa con ở trong bụng Hải Cẩn rồi sao?

“Anh ơi, lúc anh tức giận trông đáng yêu lắm đấy.”

‘Khụ khụ.’ Thẩm Thành nhanh chóng công kích lại, anh ta lườm Dương Tâm một cái rồi cắn răng nói: “Em nói vào chuyện chính đi. Con cháu của nhà họ Thẩm thì đáng xấu hổ lắm sao? Cô ấy mang trong mình giọt máu của anh, cho dù có công khai thì đã làm sao, ai có thể bắt cô ấy làm thế này thế kia được chứ.”

Dương Tâm không khỏi bật cười thành tiếng, cô lên tiếng nhắc nhở: “Anh đừng quên là cô ấy là con gái của gia tộc Hải Nhân đấy nhé. Từ sau khi chị của cô ấy gặp chuyện không may thì cô ấy chính là hy vọng duy nhất của bố mẹ rồi. Bây giờ cô ấy đang gánh vác sự hưng thịnh và suy vong của gia tộc Hải Nhân trên người đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play