*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mắt Hải Cẩn hiện lên tia sửng sốt: “Nhưng anh chính là con cháu nhà họ Vân, có địa vị lớn trong gia tộc, dưới sự bảo vệ của bọn họ, làm sao anh có thể bị đày ra khu huấn luyện, phải chịu biết bao nhiêu khổ cực ở khu huấn luyện đó chứ?”
Van Hành vẫn giữ nụ cười như cũ, chỉ có điều nét mặt của anh đã trở nên sắc lạnh hơn.
Anh khẽ nhếch môi, dường như có điều gì đó khó nói: “Anh là con riêng, người vợ chính thức của bố anh không ưa anh, thế nên đưa anh nên khu huấn luyện, để anh tự sinh tự diệt.”
Trái tim Hải Cẩn nhói đau, đưa tay vòng ngược lại ôm anh: “Em xin lỗi, em lại ngu ngốc nữa rồi, khiến anh nhớ đến những chuyện đau lòng trước đây.”
Vân Hành lắc đầu, giọng ấm áp nói: “Ký ức của em không sai, khi đó anh đã đánh nhau với một con cá sấu, không may để nó cắn bị thương, khiến cho sức chiến đấu giảm sút. Khi thấy một con cá sấu đang mở miệng định nốt chửng anh, thì có một cô bé từ trên bờ bỗng nhiên chạy đến cứu anh ra. Người nhà nhìn thấy cảnh này liền lập tức ra lệnh cho người đi thuần phục mấy con cá sấu đó, anh mới bảo toàn được tính mạng.”
Hải Cẩn rơi vào trầm tư. Đứa bé gái ấy chính là cô.
Sau bao nhiêu năm nay, anh tiếp cận cô, giúp đỡ cô là bởi vì cô chính là ân nhân cứu mạng năm đó của anh sao?
“Anh…”
Một tiếng ‘anh trai’ đã khiến họ trở về với mảnh ký ức của những năm tháng tuổi trẻ. Bên tai Vân Hành dường như lại mơ hồ vang lên giọng nói non nớt cô bé năm nào.
‘Bố ơi, cứu anh kia đi, anh ấy đang chảy rất nhiều máu, anh ấy sắp chết mất’ ‘Anh ơi, anh…’
Bác sĩ lấy xong mẫu nước ối thì đi về phòng điều trị luôn bởi vì ông hai Hải đã ở bên trong đó đợi từ trước rồi.
“Ông hai, tôi đã có mẫu nước ối ở đây rồi, bây giờ tôi sẽ đi làm xét nghiệm ngay đây.”
Ông hai Hải gật đầu, ông ta vừa định lên tiếng thì lúc này có một người đàn ông trẻ tuổi bước từ bên ngoài vào, đó là Hải Định con trai của ông hai Hải, em họ của Hải Cẩn.
“Đợi đã, con có chuyện này muốn nói.”
Ông hai Hải vô thức ngước mắt lên nhìn về phía con trai: “Con muốn nói cái gì?”
Hải Định đi đến ngồi đối diện ông hai Hải sau đó anh ta phất tay với bác sĩ rồi nói: “Bác sĩ ra ngoài trước đi, tạm thời cứ để im mẫu xét nghiệm đấy đã đừng động vào vội, đợi chúng tôi bàn bạc xong xuôi thì sẽ xử lý nó.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Sau khi bác sĩ rời đi, ông hai Hải nheo mắt lại nhìn con trai, ông ta nhíu chặt mày lại hỏi: “Con mưa nắng thất thường rốt cuộc con muốn làm cái gì đây? Con có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, đừng có ấp a ấp úng như thế chứ.”
Vẻ mặt của Hải Định có phần u ám, anh ta khẽ nói: “Bố ơi, bố đừng quên rằng sư phụ của con nhóc Hải Cẩn kia là hacker số một thế giới đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT