Trực giác nói cho bà ta biết rằng chuyện này không hề đơn giản.
Cho nên mang theo tâm trạng tò mò, bà ta bước ra khỏi phòng trà, toan đi tìm hiểu rõ ràng việc này. .
truyện ngôn tìnhPhòng làm việc.
Lúc Lâm Thanh đi tới, Trần Nhiên đang lười biếng dựa vào ghế sa lon nhàn nhã thưởng thức trà.
“Ya, em rể tới rồi à, anh cứ tưởng là chú không dám tới gặp anh đây, anh còn định đến phòng y tế tìm chú, nghe nói em gái anh bị động thai, thế nào rồi, giữ được đứa trẻ chứ?”
Lâm Thanh mặt không đổi sắc đi đến ghế sa lon khác ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Nói điều kiện của anh đi, chúng ta đều là người hiểu chuyện, cứ nói thẳng vào vấn đề luôn đi, không cần quanh co lòng vòng.”
Trần Nhiên cười lạnh, quẳng ly rượu trong tay lên mặt bàn, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, cả khuôn mặt trông rất dữ tợn đáng sợ.
“Nói năng nhẹ nhàng với mày mày lại không thèm nghe, cứ phải đụng chạm, phải để tao tóm được điểm yếu của mày cơ, bây giờ thì hay rồi, trong tay tao có lợi thế, sao nào, không ngang ngược nổi nữa à?”
Ánh mắt Lâm Thanh dần dần u ám xuống, trong ánh mắt không che giấu được sự hung ác.
Anh ta không sợ chân tướng năm đó lộ ra ánh sáng.
Vốn là bố anh ta hại bà Trần, món nợ máu này, anh ta nên thay bố mình trả lại.
Nhưng bây giờ Trần Uyên đang mang thai, mà lại còn bị động thai, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể chịu được bất kỳ kích thích gì nữa.
Anh ta không thể để cô biết chân tướng năm đó vào lúc này được, sẽ xảy ra án mạng mất.
Vì đứa con trong bụng cô, anh ta sẵn sàng dùng mọi thứ để trao đổi cũng phải giữ lại.
Anh ta nhất định phải che đậy chân tướng năm đó thật nghiêm ngặt, ít nhất là trước khi cô sinh con, anh ta không thể để cô biết được chân tướng năm đó.
“Anh thắng rồi, tôi không phản kháng được, cũng không từ chối được, nói đi, ngoài cổ phần của Trần Thị, anh còn muốn cái gì nữa?”
Anh ta biết, Trần Nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội doạ dẫm này.
Chỉ là cổ phần của Trần Thị, hiện tại đã không thể thỏa mãn anh ta được nữa.
Hôm nay anh ta đến, nhất định sẽ đưa ra điều kiện rất khắt khe.
Mà anh ta, cũng chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận tất cả rồi.
Tiền tài đối với anh ta mà nói, chẳng qua cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
Trước kia cố chấp hơn thế, là bởi vì anh ta muốn báo thù, báo mối thù tan cửa nát nhà năm đó.
Nhưng lúc anh ta không ngừng chèn ép Trần Thị, cuối cùng lại biết được chân tướng năm đó từ miệng bố anh ta.
Anh ta mới sâu sắc hiểu được rằng, nhà họ Trần không nợ nhà họ Lâm gì hết.
Ngược lại là anh ta và bố anh ta, mắc nợ nhà họ Trần rất rất nhiều.
Bây giờ cùng với chuyện cũ đã phủ bụi, anh ta chỉ muốn bảo vệ Trần Uyên cho tốt, bảo vệ cô con gái mà bà Trần yêu thương, để cô sống cả một đời vô lo.
Chân tướng năm đó, không phải anh ta cố ý muốn giấu diếm Trần Uyên.
Mà là bởi vì hiện tại Uyên Uyên đang mang thai, thực sự không thể chịu thêm bất cứ kích thích gì nữa.
Chờ sau tháng mười cô sinh con, anh dự định sẽ nói hết chân tướng cho cô biết.
Về phần cô có muốn hay không, có chịu tha thứ cho anh ta hay không, vậy thì phải để cô tự quyết định.
Dù cô không muốn tha thứ cho anh ta cũng không sao hết, anh ta sẽ trông coi cô thật tốt, lặng lẽ ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, cứ như vậy đến hết quãng đời còn lại.
“Ha ha.”
Trong phòng vang lên tiếng cười ngông cuồng sang sảng của Trần Nhiên, kéo dòng suy nghĩ mênh mang của Lâm Thanh quay trở lại.
Một giây sau, chỉ nghe Trần Nhiên cười gằn nói: “Quả nhiên là rắn đánh bảy tấc, mày có năng lực hơn nữa thì đã làm sao, vẫn bị tao bóp chết như thường thôi. Lâm Thanh, mày sợ rồi, mày sợ em gái tao biết năm đó là bố mày gây ra tai nạn xe cộ hại chết mẹ tao. Mà cái mày gọi là trả thù, chẳng qua đều là một trò cười, thật sự phải nói đến thiếu nợ, cũng là nhà họ Lâm mày mắc nợ nhà họ Trần tao.”