“Bị người khác hãm hại?” Phó Đức Chính cười lạnh một tiếng: “Bây giờ nó là công chúa Hoa Hạ, ai mà dám hãm hại nó? Nếu không phải bản thân nó muốn chết thì có rơi vào kết quả như vậy không?”
Một tiếng “Phanh” thật lớn vang lên.
Bà Phó đập bàn một cái thật mạnh rồi tức giận nói: “Làm sao không ai hãm hại nó? Mẹ thấy Dương Tâm đó có đủ can đảm ngụy tạo chứng cứ để hại nó. Em gái của con trong sạch, nó…”
“Bộp!”
Phó Đức Chính lấy một chồng tài liệu từ cặp ra rồi ném lên mặt, cắt đứt lời bà Phó.
“Mẹ xem đi, xem xong lập tức hiểu tình hình nghiêm trọng thế nào.”
Xem thì xem.
Bà Phó đưa tay qua lấy xấp tài liệu trên bàn rồi lướt mắt đọc.
Lúc mới bắt đầu, trên mặt bà ta đều là cơn tức giận, càng xem thì sắc mặt càng khó coi.
“Con, con xác định những thứ này đều là thật sao?”
Phó Đức Chính lạnh lùng nhìn bà, trên mặt không có chút hơi ấm.
“Mẹ cho rằng con sẽ làm giả chứng cứ để hại em gái con sao? Chẳng lẽ trong mắt mẹ, con chính là loại người như vậy?”
Sắc mặt bà Phó bắt đầu tái nhợt, bà ta nhìn chằm chằm chứng cứ trong tay, những thứ này siết chặt trái tim bà như một lá bùa đòi mạng.
Chẳng lẽ con gái của bà thật sự muốn chết sao?
“Nó mua chuộc Cục Giao Thông, còn thuê một nhóm sát thủ để gây ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy. Bây giờ bên ngoài đều đang tập trung vào chuyện này, mẹ nghĩ nó trốn nổi sao?”
Bà Phó cắn răng, ánh mắt trở nên tàn nhẫn: “Hủy chứng cứ này đi. Chỉ cần hủy nó, em của con sẽ giữ được mạng.”
Ánh mắt Phó Đức Chính lóe lên vẻ thất vọng: “Bây giờ mẹ là quốc mẫu, không ngờ lại có thể coi mạng người như cỏ rác như vậy. Nếu để cho bố biết, mẹ biết sẽ có kết quả gì không?”
Bà Phó rùng mình, lời nói của con trai giống như một nhát dao cứa vào tim bà ta.
Đúng vậy, nhiều mạng người như thế, bà ta thật sự có thể ngoảnh mặt làm ngơ sao?
“Vậy, vậy em gái con sẽ ra sao?”
“Nặng thì tử hình, nhẹ thì tù chung thân. Dương Tâm giao chứng cứ phạm tội này cho con là nể mặt tình yêu của con dành cho cô ấy. Nếu như mẹ có thể khuyên nó chủ động tự thú thì có thể được khoan dung, giữ cho nó một cái mạng.”
Bà Phó từ từ nhắm hai mắt lại.
Mặc kệ là tử hình hay chung thân, bà ta đều không thể chấp nhận được, cho nên…
Bà ta nhất định phải nghĩ cách cứu con gái.
“Được, mẹ biết rồi. Con dẫn mẹ đi gặp em gái con đi, mẹ sẽ khuyên nó tự thú.”
Phó Đức Chính nhoe mắt nhìn bà ta, không khỏi thở dài trong lòng.
Phó Linh Ngọc khăng khăng không giác ngộ còn chưa nói, anh ta không ngờ người mẹ khôn khéo nửa đời của mình cũng hồ đồ như thế.
Thôi, đây là do bọn họ tự chọn, ngày sau dù trả giá bằng máu thì cũng là gieo gió gặt bão.
“Được, con sẽ cho người dẫn mẹ đi gặp nó.”
Bangkok, Thái Lan.
Trong cánh rừng chỗ biên giới tây nam nước này có một quần thể kiến trúc khổng lồ.
Nơi này bị núi non bao bọc, ít dấu chân người, vô cùng bí ẩn.
Mọi người chỉ biết khu rừng này cực kì nguy hiểm, chứ không biết được trụ sở chính của tổ chức ngầm lớn nhất thế giới Ám Long ở đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT