Nhà họ Thẩm sẽ không làm chỗ dựa cho cô ta, người duy nhất cô ta có thể dựa dẫm chỉ còn bà già Trần Cát Phượng này.

Trước khi chưa đạt được thứ mình muốn, cô ta không thể rời xa người phụ nữ này, càng không thể xích mích với bà ta.

“Mẹ, con đối phó Dương Tâm lâu như vậy, trơ mắt nhìn từng đồng minh thất bại, trong lòng con thật sự không chắc chắn cho nên mới nông nổi như vậy.

Cộng thêm việc Thẩm Thành công bố thân phận của Dương Tâm với bên ngoài, bây giờ lời đồn đều ngã về một bên, ai cũng mắng con là đứa con hoang không cha. Không thể dựa vào nhà họ Thẩm, bây giờ người duy nhất con có thể nương nhờ chỉ có mẹ thôi.”

Nói xong, cô ta chớp chớp mắt rồi lau hàng lệ trên mặt.

Trần Cát Phượng nhìn cô ta một cách lạnh lùng rồi trầm giọng nói: “Con hoang cái gì, cô là con gái của Dương Thành, có nguồn cội của mình.”

“Thế nhưng người ngoài lại không biết, bọn họ chỉ nghĩ tôi là, là… Còn nữa, bây giờ Dương Thành và Dương Nhã đã lộn xộn thành như vậy. Bởi vì luân lý thông thường, thế đời không dung thứ, nếu như tôi có dính líu đến nhà họ Dương thì sẽ thân bại danh liệt. Thân phận như thế, tôi không có cũng được.”

Trần Cát Phượng thấy cô ta khóc lóc đau lòng như vậy thì nói nhẹ nhàng lại: “Bên phía Tô Nhan đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần tìm cơ hội thích hợp để chuốc thuốc Lục Gia Bách. Cô đợi thêm hai ngày nữa, lúc đó nhất định sẽ có kết quả.”

“Được, con nghe lời mẹ.”

Buổi chiều.

Hai anh em Lục Gia Tân và Lục Thanh Thanh về đến Hải Thành, máy bay tư nhân đáp thẳng xuống bệnh viện.

Lúc nhìn thấy Dương Tâm, Lục Thanh Thanh lập tức nhào vào lòng cô rồi vừa khóc vừa nói: “Chị dâu, mẹ em thế nào rồi? Bà ấy tỉnh lại chưa?”

Dương Tâm nhìn cánh tay phải bó bột cô ta mà thở dài.

Cô đúng là một tai họa, bản thân long đong nửa đời cũng chưa nói, còn liên lụy đến người nhà cũng gặp xui rủi theo cô.

“Mẹ đã qua cơn nguy hiểm rồi. Về phần có thể tỉnh lại hay không, lúc nào tỉnh lại thì chị cũng không thể cho em một câu trả lời chính xác. Nhưng mà em yên tâm, chị nhất định dốc hết sức chữa trị cho mẹ.”

Dứt lời, cô đưa tay đỡ Lục Thanh Thanh ra, ánh mắt rơi lên vai cô ta rồi nói tiếp: “Em đã về thì làm kiểm tra với chị đi. Chị xem cánh tay em bị thương tới mức nào, còn có khả năng chữa trị hay không.”

Lục Thanh Thanh làm ra vẻ không có vấn đề gì, nói một cách thờ ơ: “Không có chuyện gì, cánh tay này bị phế thì em học cách sử dụng tay trái. Mọi người đều nói em là đứa trẻ, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, thích Tiểu Ca cũng chỉ là hâm mộ đơn thuần. Em phải dùng hành động để nói cho mọi người biết tình cảm mà em dành cho anh ấy là tình yêu nam nữ. Vì anh ấy, em có thể từ bỏ tay phải, tập sử dụng tay trái.”

Dương Tâm thở dài một hơi, đưa tay vuốt đầu cô ta rồi lo lắng nói: “Không phải là không tin tình cảm của em, mà là em không hợp ở cạnh một người cả ngày liếm máu trên lưỡi dao. Hai người các em giống như ban ngày và ban đêm, ngày đêm giao nhau nhưng vĩnh viễn không thể ở cùng một nơi.

“Em không tin, chỉ cần thật lòng thích đối phương thì nhất định có thể ở cùng một chỗ.”

Dương Tâm không khỏi bật cười, lôi cô ta về phía phòng chụp CT: “Được được, chị tin tình cảm em dành cho Tiểu Ca là tình yêu nam nữ. Cho dù như vậy thì em cũng không nên đánh cược cánh tay mình. Nghe lời, đi làm kiểm tra với chị, để chị chữa cánh tay cho em.”

Cô nhóc còn định phản bác lại, kết quả bị ông cụ Trần trừng mắt một cái nên chỉ đành rụt cổ lại.

“Nghe lời chị dâu con đi, kiểm tra toàn thân đàng hoàng. Một đứa con gái như con, nếu thật sự mất cánh tay thì giúp chồng dạy con thế nào?”

“…”

Một quán trà nào đó bên góc đường.

Bên trong căn phòng ở lầu hai.

Phó Đức Chính híp mắt nhìn người mẹ đột nhiên xuất hiện ở Hải Thành rồi trầm giọng nói: “Mẹ không nên tới đây.”

Bà Phó nghe thấy lời này thì lập tức bùng nổ: “Con gái của mẹ bị người khác hãm hại suýt mất mạng, tại sao mẹ không nên tới đây? Nói đi, cuối cùng con nhốt em gái con ở đâu rồi? Chẳng lẽ con vì một nụ cười của Dương Tâm mà thật sự quyết định hi sinh em gái con sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play