*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cầm trên tay vài túi đồ ăn nhẹ và hoa quả, Dương Tâm đứng lặng dưới bậc thềm, cau mày nhìn đám phóng viên và paparazzi đang lao về phía mình.
Nơi cô sống vô cùng bí mật, khi mua nhà, cô đã sử dụng tên của Dương Tùy Ý nên không thể tìm thấy cô từ bên phía bất động sản được.
Kể từ khi vụ việc sao chép tác phẩm nổ ra, cô cũng đã hành động vô cùng thận trọng, nhất định sẽ đeo khẩu trang khi ra ngoài, đó là lý do khiến lũ ruồi muỗi này mãi không thể tìm được nơi ở của cô,
Bây giờ họ xuất hiện ở đây như đã có hẹn trước vậy. Chắc chắn là có ai đó đã tiết lộ địa chỉ nhà của cô ra ngoài.
Không cần đoán thì cô cũng biết là ai rồi.
Dương Nhã!!
Người phụ nữ đó thực sự có thể làm ầm ĩ cả lên, vụ ầm ĩ vì ảnh khỏa thân vừa mới lắng xuống, hiện tại lại bắt đầu tác yêu tác quái rồi, đúng là rất tốt!
"Chào Cô Dương, cô giải thích thế nào về những tin đồn gần đây rằng cô đang sao chép tác phẩm nổi tiếng của Huyền Sương?"
"Ở trong ngành thiết kế này, điều cấm kỵ nhất chính là sao chép tác phẩm, bởi vì điều này vi phạm nghiêm trọng quyền lợi hợp pháp của bên nguyên tác. Cô tự tin như vậy, là do dựa vào nhà họ Lục ở sau lưng hỗ trợ sao?"
"Theo nhận định chuyên môn của luật sư các công ty luật, việc làm của cô hoàn toàn cấu thành tội sao chép tác phẩm, nhưng cô lại không chịu thừa nhận. Có phải cô đang giở trò vô lại bất chấp đạo lí sai?"
"Tôi nghe nói bên phía Lục thị đang gây áp lực với Huyền Sương, cố ép cô ấy từ bỏ việc truy tổ. Đây có phải là chủ ý của cô không?"
"Nếu tòa án cuối cùng ra quyết định rằng cô đã ăn cắp ý tưởng, cô phải cô sẽ cứ như vậy mà bị đá cút khỏi giới thiết kế?".
Cứ một câu hỏi sau lại sắc bén hơn câu hỏi trước, Dương Tâm nhíu chặt mày, trên mặt hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn.
Cô ném đống đồ ăn vặt trong tay xuống đất, vươn tay cầm chiếc micro kéo đến trước mặt, cười nhẹ nói: "Cảm ơn các bạn từ mọi tầng lớp đã để mắt đến tôi, một người vô danh tiểu tốt ít được biết đến như vậy. Hôm nay tôi sẽ trả lời thống nhất cho các báo và mọi người luôn. Tôi không sao chép tác phẩm của Huyền Sương, và tòa án hiện tại cũng không phán xét tôi là người sao chép tác phẩm, mong mọi người thương tình mà nói nhẹ lời đi, đừng đưa tin bừa bãi và cẩn thận nghiệp khẩu nghiệp quật vào mồm. Còn những vấn đề khác, tôi có quyền giữ im lặng."
Vừa nói ra câu này, cô lập tức khơi dậy sự tức giận của những người đang hóng chuyện xung quanh.
"Người phụ nữ này thật sự rất kiêu ngạo. Cô ta đã ăn cắp ý tưởng một cách quang minh chính đại rồi, lại còn ở đây mà ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nữa. Tôi nói chứ, pháp luật nhất định phải cho loại người này hình phạt nghiêm khắc mới được"
"Đúng vậy, tuyệt đối không thể nhân nhượng được, nhất định phải bảo vệ quyền và lợi ích của phía nguyên tác"
"Nếu Huyền Sương không dám ra mặt đứng lên khởi kiện, chúng ta sẽ tổ chức nhóm tự phát đi báo cáo với các bộ phận liên quan, nhất định phải bắt bọn họ trừng trị con chó sao chép tác phẩm vô liêm sỉ này."
"Con chó sao chép..."
"Con chó sao chép.."
"Con chó sao chép.."
Xung quanh ngày càng có nhiều người quan sát, có người trỉ trích, có người chửi bới, có người chụp ảnh, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Dương Tâm cau mày nhìn xung quanh, xem ra muốn nhanh chóng thoát khỏi đây là không được rồi.
Cô thản nhiên tìm một cái bậc rồi rồi ngồi xuống, mở túi đồ ăn vặt, lấy một gói hạt dưa từ trong đó ra, bắt đầu ngồi cắn hạt dưa.
Những hành động liên tiếp này của cô, lại thêm cả khí chất, đúng là chỉ có thể nghĩ ra được mấy chữ hành động chí sĩ.
"Người phụ nữ này có thái độ thực sự tồi tệ mà. Cô ta không những không nhận ra lỗi lầm của bản thân mà còn có cảm giác vượt trội hơn. Cảm thấy mình sao chép tác phẩm của người ta là một chuyện gì đó đỉnh lắm vậy."
"Mẹ kiếp, mấy con chó ăn cắp đồ người khác bây giờ lại ngỗ ngược hống hách như vậy sao?"
"Dòng thứ làm gái thì vẫn là làm gái mà thôi. Bảy năm trước bản thân lấy đi mười bảy tỷ đồng, còn làm nhục nhã nhà họ Dương mang thai mầm mống nghiệt chủng. Bây giờ đã bảy năm rồi, còn không thèm hối cải mà càng ngày càng ghê gớm hơn. Thật là bướng bỉnh. Loại người này nên bị bỏ tù để được giáo dục tốt hơn, để cô ta biết thế nào là "ngay thẳng, công bình, liêm chính và liêm sỉ."
"Mọi người lên đi, cùng nhau xé nát mặt con chó sao chép vô liêm sỉ này ra"
Cô Dương ung dung ngồi đó cắn hạt dưa mà không màng đến những người xung quanh.
Cô ngược lại muốn xem xem người nào không sợ chết trước để xông lên làm bia đỡ đạn đây.
Trên con phố cách đó không xa, có một chiếc ô tô trị giá tiền tỷ đang đỗ.
Trước đây, loại xa hàng mấy chục tỷ như thế này sẽ có thể thu hút vô số người đến xem nếu mà đỗ ở đây, thế nhưng bây giờ...
Người đi đường đổ xô về phía khu chung cư, hoàn toàn chiếc ô tô đang đỗ bên lề đường kia như không khí vậy.
Lục Gia Bách liếc mắt nhìn đám người trước mặt, cau mày hỏi: "Đây là tình huống gì?"
Một lát sau, trong micro truyền đến một tiếng trình báo kính cẩn, "Dạ thưa tổng giám đốc Lục, tôi vừa cử vệ sĩ đến hỏi thăm, họ nói rằng cô Dương đã bị phóng viên bao vây. Hiện tại bọn họ đang tấn công cô ấy, tôi có cần người cử đi giải cứu cô ấy không ạ?".
Lục Gia Bách siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay và đưa tay ra mở cửa.