*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mà cái người đã quấy rối anh lại là một con nhóc tóc chưa mặc đủ nữa chứ!
Thú vị thật đấy!
Lục Gia Bách lạnh lùng liếc nhìn xung quanh khuôn mặt cô ta một vòng, dọa thành công cô ta lùi về sau một bước, lúc này mới thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm trên người cô gái...... nhỏ đang dán lấy thân người anh về.
Anh không từ chối sự tiếp cận của cô ta, nhìn cô ta, anh không thể nào nghĩ đến chuyện quan hệ giữa nam và nữ được, bởi vì anh chỉ thấy có cảm giác như đang nhìn em gái nhỏ nhà hàng xóm mà thôi.
"cô đã thành niên chưa thể? Nếu cô vẫn chưa thành niên thì hãy quên điều đó đi. Tôi là một doanh nhân thành đạt nổi tiếng quốc tế, không ngủ cùng với trẻ vị thành niên, nếu không bên ngoài sẽ nói tôi là trâu già còn đòi gặm cỏ non đấy.
Ờm...
Huyền Cần nhìn anh như nhìn một con quái vật vậy, cả mặt đều là biểu cảm nhìn kẻ gây rối.
Không phải, tại sao cô ta lại nhìn thấy bóng dáng của sư phụ trong người đàn ông này chứ?
Trước đây, cô ta thấy sư phụ chịu đựng bao nỗi vất vả, bèn quyết tâm xả thân nên đã chạy đến và nói với sự phụ mình rằng: “Con có thể thỏa mãn sư phụ, cứ đến đây, con sẽ chịu đựng.
Lúc đó sự phụ trả lời cô ta như thế nào nhỉ?
“Con đã thành niên chưa? Nếu con chưa thành niên, thì hãy quên điều đó đi, ta làm người cũng có điểm giới hạn chế, tuyệt đối không ngủ với thiếu nữ còn chưa thành niên, ta sợ bị sét đánh."
Bây giờ giọng điệu quen thuộc và nội dung quen thuộc đó lại vang vọng trong tai mình, và cô ta tự hỏi liệu người đàn ông này có phải bị sư phụ bám vào người hay không.
Lục Gia Bách vươn tay đẩy cô ta ra, lạnh giọng nói: "Trong mắt của cô không có tình yêu hay quan hệ nam nữ, cũng không có tham lam phù phiếm như của mấy người phụ nữ hám của kia, vì vậy cô không cần dùng đến cách này đầu, tôi thấy buồn nôn lắm. Vô dụng thôi. Nói điều kiện của cô đi, tôi sẽ cố hết sức để thỏa mãn cô.".
Huyền Cẩn ho nhẹ một tiếng, sau đó cong môi nói: "Thất bại rồi, tôi còn đang định làm gái cho anh, nhưng anh lại nói: "Trong mắt cô không có tình yêu quan hệ nam nữ. Thật là khiến tôi tổn thương lòng tự trọng mà. Tôi yếu đuối như vậy sao? Đã không lọt được vào mắt sự phụ thì thôi bỏ đi, đến hôm nay cả anh cũng không nhìn chúng tôi nữa."
Ông chủ Lục có hơi đau đầu, lấy tay sờ trán day day, nói chuyện với một cô gái nhỏ như vậy quả thật rất tốn công sức.
Anh vốn tưởng rằng đệ tử được một vị sư phụ thần long kiến thủ bất kiến vĩ, tung tích không rõ, vô cùng bí ẩn dạy dỗ cẩn thận thì nên tỏ ra vẻ lạnh lùng, thờ ơ, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
"Cô Huyền tính tình thẳng thắn, thành thật như vậy, là mục tiêu của vô số thanh niên tuấn tú ngoài kia chen nhau muốn có. Sao cô lại muốn coi thường mình vậy? Chúng ta nói đến chuyện chính đi. Sư phụ của cô không chịu ra mặt. Phải cô đến Hải Thành rốt cuộc là có mục đích gì?"
Huyền Cẩn cố nén vẻ cay đắng trên gương mặt, nghiêm túc nhìn anh, nói từng từ từng chữ: "Đi truy tố, cô Dương đã sao chép tác phẩm nổi tiếng của sư phụ tôi. Chuyện này không thể cứ thế mà bỏ qua được, thưa ông chủ Lục, tôi hiểu tâm trạng muốn bảo vệ danh tiếng và hình tượng của tập đoàn Lục thị, nhưng sao chép chính là sao chép, cô ta đã dám làm, thì tôi cũng dám truy tố".
Lục Gia Bách nhíu chặt cặp lông mày kiếm, "Đây là ý của sư phụ cô à?"
"Nếu không thì sao? Làm sao tôi có thể kiện nếu cô ta nếu không có sự phụ ủy quyền cho tôi?"
"Nói cách khác, là cô hoàn toàn phụ trách và chịu trách nhiệm về vấn đề này?"
Huyền Cẩn lùi về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn anh, "Anh muốn làm gì? Giết người diệt khẩu ư? Để tôi nói cho anh biết, tôi là con cháu dòng dõi vương tôn quý tộc ở phương Tây đấy, có thân phận cao quý vô cùng. Nếu như tôi chết ở Hải Thành, cho dù anh có là người nhà họ Lục, dù có tiền cũng không thể áp xuống một chuyện lớn như này đâu."
Lục Gia Bách giật giật khóe miệng, trông anh có vẻ giống kẻ sẽ thực hiện những tội ác tày trời như vậy sao?
“Suy nghĩ của cô Huyền quả thật là vượt quá giới hạn của tôi, kẻ họ Lục tôi đây không thể không phục cô, thế này đi, nên để tối tài trợ cho cô mười năm tiền chi tiêu, cô từ bỏ việc truy tố, chúng ta kết bạn với nhau, nếu sau này có cần kẻ họ Lục tôi đây thì cô cứ việc gọi tôi giúp, còn tôi sẽ cố gắng hết sức đi giúp cô được không."
Huyền Cẩn khẽ nheo mắt, không phải, sao cô ta lại ngửi thấy có mùi khác thường nhỉ?
Ông chủ tục này hình như quá để bụng chuyện sư phụ của cô nhỉ, chẳng phải chỉ đơn thuần là để bảo vệ danh tiếng cho Lục thì sao?
Không giống như thế!
Chẳng lẽ cái vị này lại nhìn trúng sư phụ của cô à? "Anh Lục có vẻ quan tâm đến cô Dương quá nhỉ, anh có ấn tượng tốt với cô ta lắm à?"
Lục Gia Bách hơi hé miệng định nói, đang định thốt lên từ đúng vậy, nhưng sau đó lại nảy ra suy nghĩ khác, vẫn cứ là biết điểm dừng đã.
Phiếu kiểm định quan hệ cha con giữa Lục Gia Tân và Dương Tùy Ý sẽ sớm được đưa ra thôi, nếu anh thừa nhận rằng anh đang thương nhớ người phụ nữ đó, thì sau này anh nên làm thế nào mà dựa vào thân phận của bác cả và em dâu mà chung sống?
"Cô Huyền nói đùa rồi, cô Dương là dì của con trai tôi, tôi có thiện cảm với ai thì cũng chẳng phải cô ta"