*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Gia Bách nghĩ một chút, hạ giọng nói: “Chắc là biết được Trần Uyên về nước nên muốn bao vây cô ta để moi thông tin từ miệng của cô ta về mối tình tay ba giữa cô ta, Lâm Thanh và Hải Vy.”

“Thật đúng là đám ruồi muỗi khiến người ta ghê tởm, lan tràn khắp nơi. Chúng ta mà trơ mắt tiến lên, bọn họ không thể nào chặn chết chúng ta đó chứ?”

Lục Gia Bách nhíu chặt lông mày.

Lần này ra ngoài anh không dẫn vệ sĩ theo cùng. Nếu như cứ thế này mà lái xe lao vào, anh cũng thừa sức đụng chết người.

Nhưng mà mạng người là chuyện lớn hơn trời, cho dù là anh cũng không thể coi mạng người như cỏ rác giữa thanh thiên bạch nhật thế này được.

“Bảo Trần Uyên ra ngoài lôi kéo bọn họ đi qua một bên.”

Dương Tâm lắc đầu nói: “Không được, Trần Uyên đang mang thai. Để cô ấy ở chung với đám người điên khùng này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”

Lục Gia Bách hơn nheo mắt lại, đang do dự xem có cần phải gọi điện thoại cho A Khôn không, bảo anh ta cử vài người qua đây giải quyết.

Nhưng mà không đợi anh đưa ra quyết định, Dương Tâm đã trực tiếp đẩy cửa xe bước ra ngoài.

“Chết tiệt.” Bá tổng thầm mắng một tiếng, vội vàng tháo dây an toàn ra, theo cô chui ra ngoài.



kia là đồ thật hay đồ giả. Nhưng mà điều ra một chút cũng tốt mà, nói không chừng kết quả điều ra lại ra khối ngọc kia là đồ giả thật, mà thông qua lần thứ hai bọn họ sắp xếp tra tìm ra huyết ngọc chân chính thì sao?”

Hừm… Người phụ nữ này có thể đáng tin cậy hơn một chút không?

Đúng lúc những phóng viên này lại chuẩn bị gây khó dễ, Dương Tâm lại nhẹ giọng nói: “Tin tức này đủ để cho các người làm thành tin hot rồi. Câu hỏi phía sau tôi không nhất định sẽ trả lời các vị. Người nào thông minh có lẽ sẽ lập tức mang những lời tôi tiết lộ vừa rồi về báo cáo, đừng để cho đồng nghiệp cướp cơ hội trước.”

Đúng.

Có vẻ như rất có đạo lý.

Vì thế một phần hai đám phóng viên lục tục kéo nhau rời đi, chuẩn bị về cơ quan viết bài.

Còn một nửa phóng viên còn lại bắt đầu đặt câu hỏi: “Cho nên nói cô đã thừa nhận bản thân cô đang bôi nhọ danh dự của bậc thầy Trì Mộ?”

“Dương Tâm, có phải cô không nhìn quen cảnh người khác có được thân phận đại lão đúng không?

“Không sai. Cô đang ghen ghét người khác cướp vị trí nổi bật của cô, cho nên cô mới dùng thủ đoạn hèn hạ chèn ép người ta.”

“Dương Tâm, có phải cô cảm thấy chỉ có cô là đại lão, còn lại người khác đều chỉ xứng ngước nhìn cô có đúng không?”

Dương Tâm nhếch miệng cười nói: “Không sai, thật sự là tôi đang bôi nhọ Trì Mộ của hiện tại, tôi cũng ghen ghét cô ta cướp đi của tôi… Còn có, cô ta thật sự chỉ có thể ngước nhìn tôi, bởi vì cô ta lau giày cho tôi tôi cũng ngại nó bị vấy bẩn.”

Ôi đệch.

Kiêu ngạo như vậy sao?

Những phóng viên còn sót lại đang chuẩn bị tiếp tục công kích, ý đồ càng đào được nhiều tin tức hơn, Dương Tâm lại nhướng mày nói: “Vừa nãy đã có một nửa số người đi về viết tin hot trước rồi, các người vẫn còn loanh quanh dây dưa ở đây sẽ không chiếm được bất kỳ thị trường nào nữa đâu. Mau trở về viết bản thảo hết đi, các câu hỏi tiếp theo tôi thật sự sẽ không trả lời đâu.

Các người cũng đừng hi vọng cạy miệng tôi nữa.”

“…”

Lục Gia Bách nhìn đám phóng viên rút lui như thủy triều, nhịn không được giơ ngón cái với cô vợ nhà mình.

Anh thực sự bội phục người phụ nữ này.

Chị Tâm thật sự là một vị thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play