Quản gia vội vàng tiến lên ấn ông ta xuống: “Thân thể ông yếu ớt, không chịu nổi dằn vặt thế này đâu.”
Đột nhiên bố Trần tóm lấy cổ tay quản gia, lạnh lùng nói: “Ông đồng ý với tôi, đồng ý với tôi phải chôn sâu những chuyện cũ kia xuống đáy lòng, đến khi vào quan tài cũng không được tiết lộ ra ngoài, đặc biệt đừng nói cho Uyên biết được, trăm ngàn lần không được để cho con bé biết được chuyện đó. Nếu không nó sẽ đau khổ suốt cả cuộc đời.”
Hai hàng lệ nóng rơi xuống, quản gia run rẩy nói: “Vâng vâng, tôi không nói, không nói. Cô chủ mãi mãi cũng sẽ không biết được bà chủ chết tại…”
Nói đến đây, ông ta bỗng chốc ngậm chặt miệng, rõ ràng đang lo lắng sợ bí mật sẽ lọt ra khỏi miệng.
… Nhà họ Lục.
Dương Tâm đang nằm thở nhẹ hổn hển trên giường.
Cô trừng mắt hung ác nhìn tên đàn ông chó chết vẻ mặt sảng khoái ở bên giường, nghiến răng nghiến lợi ken két.
Chết tiệt, trong miệng toàn là mùi tanh nồng.
“Anh bước ra ngoài.”
Lục Gia Bách lắc đầu: “Anh phải ôm em đi phòng tắm tắm rửa.”
“…”
Lúc này điện thoại để trên đầu giường chợt vang lên.
Lục Gia Bách bước tới nhìn qua một cái, nói: “Là Trần Uyên gọi, có nghe không?”
Trần Uyên?
Có vẻ sau khi cô ta trở về từ đảo Bali, dường như bệnh tình của bố Trần đã trở nên tồi tệ hơn, gia đình đã gọi điện cho cô ta, yêu cầu cô ta nhanh chóng trở về.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng vùng vẫy cầm lấy điện thoại. “Trần Uyên, có chuyện gì vậy?”
Trần Uyên đang khóc, khóc thật sự thương tâm vô cùng đau lòng.
Dương Tâm lập tức sốt ruột.
Đối với cô mà nói, Trần Uyên là một người bạn thân, một người chị em, một người bạn tri kỷ. Lúc ấy nếu không phải Trần Uyên đến bệnh viện kịp thời thì cô và hai đứa con còn lại đã phải chết chắc.
Sau đó, Dương Tùy Ý và giang tùy tâm cũng được cô ta nuôi dưỡng.
Đối với mẹ con cô, cô ta là một phần không thể thiếu.
“Làm sao vậy, mày nói từ từ thôi, cứ bình tĩnh lại rồi nói, đừng sốt ruột.”
“Dương Tâm, mày cứu bố tao đi có được không, mày cứu ông ấy đi được không. Tao chỉ còn một người thân duy nhất này thôi, ông ấy mà chết thì nhà họ Trần thật sự sụp đổ mất.”
Dương Tâm đột nhiên nắm chặt di động trong tay.
Quả nhiên bố Trần đã xảy ra chuyện rồi.
“Được, tao lập tức đến nhà họ Trần. Mày nghe lời tao, đừng sốt ruột ha, có tao ở đây mà.” Nói xong, cô lập tức nhảy ra khỏi giường, lao thẳng vào phòng tắm.
Một lát sau, bên trong truyền tới tiếng nôn ọe kịch liệt.
Vốn dĩ phản ứng mang thai của cô rất lớn, bị Lục Gia Bách dằn vặt như vậy, trong miệng đầy mùi tanh, chịu đừng cho tới bây giờ mới nôn ra, tất cả đều là do dồn hết sức lực lên người Trần Uyên.
Lục Gia Bách hơi nheo mắt lại, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra bản thân có vẻ hơi cầm thú.
Người phụ nữ này vẫn đang trong thời kỳ đầu mang thai, còn đúng vào thời điểm ốm nghén, làm sao mà anh có thể bắt cô làm chuyện kinh tởm như vậy?
“Anh xin lỗi.”
Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô trong gương, anh hơi tự trách bản thân mở miệng nói: “Là anh khốn nạn.”
Dương Tâm trợn trắng mắt, sau khi súc miệng sạch sẽ, cô quay người lại ôm anh: “Nói cái gì ngốc nghếch vậy chứ, em đâu có ghét bỏ gì anh đâu. Là phản ứng nôn nghén quá lớn, cho nên…”
“Anh biết.” Lục Gia Bách ôm chặt cô: “Anh bảo đảm về sau sẽ không bao giờ làm chuyện không biết nặng nhẹ thế này nữa. Kỳ thật dùng tay cũng được rồi.”
Dương Tâm không nhịn được bật cười: “Đi thôi, chúng ta đến nhà họ Trần.”
“Ừ.”
Lục Gia Bách chặn ngang người cô bế lên, đi nhanh ra ngoài cửa.
… Một tiếng sau, Lục Gia Bách lái xe đến biệt thự nhà họ Trần.
Nhìn thấy phóng viên bên ngoài bu đầy như kiến, Dương Tâm theo bản năng nhíu chặt lông mày.
“Sao lại thế này? Sao cửa nhà họ Trần lại tụ tập nhiều phóng viên như vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT