“Thanh Vi, vừa rồi mẹ và con bé kia nói chuyện với nhau con đều nghe thấy hết rồi phải không. Lục Gia Bách không chỉ có thân phận là một người nắm quyền của Lục Thị, sau lưng anh ta còn có một thế lực rất khổng lồ. Một tay che trời cũng không thể miêu tả được địa vị của anh ta trên đời này. Chỉ cần con gả cho anh ta, con sẽ là người phụ nữ cao quý nhất trên đời, không có bất kì ai sánh nổi, chỉ có một mình con.”
“Vậy, vậy sau này con sẽ dựa cả vào mẹ nhé. Có mẹ bảo vệ hộ tống con, con nghĩ nhất định con có thể trở thành một người khiến cho mọi người trên thế giới này đều phải ngưỡng mộ vô vàn.”
“Ừ, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ, mẹ sẽ giúp đỡ con hết sức. Nhớ kỹ, mẹ chỉ thích những cô gái biết nghe lời, những cô gái không nghe lời mẹ, kết cục thường sẽ rất thảm hại.”
“Vâng, vâng ạ. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe mẹ sắp xếp, tuyệt đối không có suy nghĩ khác nào.”
Hiện giờ cô ta đã hơi hối hận khi coi người đàn bà này là chỗ dựa của bản thân.
Người đàn bà tàn độc hung ác này, nếu như lợi dụng tốt, quả thực có thể giúp đỡ cô ta. Nhưng nếu lợi dụng không tốt, nó sẽ trở thành một con dao sắc nhọn khiến cho cô ta phải đi đến nơi không thể nào quay đầu lại.
… Kể từ sau đại hội giám định thưởng thức Dương Tâm nghi ngờ ngọc tỷ mà Dương Mỹ chọn ra là đồ giả, thế giới bên ngoài đã nổi lên sóng to gió lớn.
Tất cả mọi người cao hứng đi tìm bảo vật quốc gia, đồng thời cũng phê phán rất nghiêm khắc đối với hành vi của Dương Tâm.
Trong mắt bọn họ, Dương Mỹ là Trì Mộ bậc thầy giám bảo quốc tế, không thể nào có chuyện xảy ra sai sót trong việc giám định đồ cổ được. Mà Dương Tâm thì sao?
Khoảng thời gian trước, ngay cả tín vật định tình mà sư mẫu chính mình tặng cho ân sư cô cũng đã nhận nhầm, rõ ràng cô hoàn toàn không biết một chút gì về việc phương diện giám định bảo vật.
Hai người với trình độ chuyên môn chênh lệch một trời một vực như vậy, nếu thực sự phải chọn một trong hai người, bọn họ sẽ không có một chút do dự nào mà lựa chọn Dương Mỹ.
“Dương Tâm không biết trời cao đất rộng là gì, có được nhiều thân phận đại lão cao cấp đã khiến cô ta trở nên bành trướng, lại muốn can thiệp vào mọi ngành nghề. Điều này thực sự khiến người ta phẫn nộ.” “Không sai. Nếu như cô ta nghi ngờ một bậc thầy giám bảo bình thường vậy thì thái độ của chúng ta còn có thể bán tín bán nghi được. Nhưng mà người cô ta nghi ngờ là ai chứ?
Là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới giám định bảo vật bậc thầy Trì Mộ. Nói bậc thầy Trì Mộ giám định bảo vật sai, đây không phải là tát vào mặt của tất cả mọi người trong ngành này hay sao? Dù sao bậc thầy Trì Mộ cũng được mọi người cùng nhau đề cử ra, đại diện cho tất cả mọi người trong ngành này.”
“Ba ngày sau tốt nhất là Dương Tâm có thể cho chúng ta một lời giải thích hợp lý, bằng không chuyện này sẽ không để yên đâu.
Cô ta có thể nghi ngờ mọi người nhưng mà nghi ngờ bậc thầy Trì Mộ thì tôi sẽ là người đầu tiên phản đối.”
“Đúng thế. Lần này cô ta đừng hòng mượn thế lực nhà họ Lục, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Chúng ta sẽ không để cho cô ta chiếm được của hời như vậy đâu.”
Nhìn những bình luận trên mạng, Dương Tâm chỉ mỉm cười cho qua.
Cô đã bị mắng nhiếc đến mức đã sản sinh ra sức đề kháng rồi, bọn họ còn cho rằng những bình luận này có thể đánh gục cô chắc?
Cô là bác sĩ nổi tiếng không sai, cô là vua tốc độ cũng không sai, cô là giáo viên có tiếng, là hacker càng không sai. Cô sai ở chỗ đã bắt cóc Lục Gia Bách, khiến cho dư luận phẫn nộ.
Trong rất nhiều năm tương lai, cô đều sẽ phải đối mặt với những loại công kích cá nhân một cách ngu ngốc này.
Trừ phi… cô từ bỏ Lục Gia Bách, trả anh lại cho đám phụ nữ kia, để cho bọn họ có được cơ hội gả vào nhà giàu có một lần nữa. “Đang nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ cách xem làm thế nào có thể tống cổ anh ra ngoài để xoa dịu lửa giận của những người phụ nữ ngưỡng mộ và tôn thờ anh.”
“Hử?”
Dương Tâm rõ ràng cảm giác được nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài phần, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra chính mình đã lỡ miệng, nhanh chóng vuốt ve bộ lông đang dựng ngược của anh.
“Là em miệng nhanh hơn não, đang nói linh tinh thôi, anh đừng để trong lòng, đừng để trong lòng nhé.”
Lục bá tổng hừ lạnh một tiếng, không chút để ý hỏi: “Tiếp theo em định làm gì? Tìm huyết ngọc khắp thiên hạ sao? Thế chẳng khác gì mò kim đáy bể. Đừng nói là ba ngày, cho em ba năm cũng không chắc có thể vớt được nó ra.”
Dương Tâm chớp chớp mắt, trong ánh mắt cô hiện lên một tia nhìn gian xảo.
“Ai nói sẽ đi khắp thế giới tìm nó chứ? Chuyện ngu xuẩn như vậy anh sẽ đi làm à?”
“…”
Bá tổng nghẹn lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT