Trần Cát Phượng cười: “Tôi cũng từng là vợ bé của bố cô, coi như là mẹ nhỏ của cô rồi, đối xử với người lớn đừng có vô lý thế chứ.”
Vừa nghe thấy “vợ bé” “mẹ nhỏ” “người lớn” là Tô Yến lập tức bực mình.
Ả hồ ly tinh không biết xấu hổ này năm đó làm mẹ cô ta tức chết, làm hại bố cô ta thành tên đần, bây giờ lại còn có mặt mũi gọi là người lớn trước mặt cô ta ư, ai cho bà ta dũng khí vậy?
Cô ta đột ngột đứng dậy, lấy ly cà phê trên bàn chuẩn bị tạt lên gương mặt thùy mị của bà ta.
Vậy mà bà ta lại mở miệng nói: “Người nhậm chức mới của Ám Long là tổng tài tập đoàn Lục Thị, Lục Gia Bách, người đó là thiên chi kiêu tử, tôi thì không có con gái, nên cũng chẳng tính toán được gì, nhưng cô là con gái nuôi của tôi, tốt xấu gì cũng từng thân mật với bố cô một thời, giúp cô leo lên chức chủ mẫu Ám Long coi như là báo đáp ân cứu mạng năm đó của bố cô.”
Tô Yến dừng tay lại, chớp mắt nhìn bà ta: “Bà có thể giúp tôi gả cho người đứng đầu, trở thành chủ mẫu Ám Long?”
“Có thể.” Trần Cát Phượng thẳng thắn nói: “Tôi ở trong Ám Long đợi lâu như vậy cũng chẳng phải là đợi không, chúng ta cùng nhau hợp lực mà lại sợ không lấy được chức chủ mẫu sao?”
Tô Yến lập tức cảnh giác: “Bà muốn lấy gì từ tôi?”
Cô ta chẳng phải đứa ngốc gì.
Người đàn bà này đột nhiên tới tìm cô ta, mưu mô không lường được.
Trần Cát Phượng nhướng mày cười: “Bây giờ tôi là thương nhân, nói về lợi nhuận, nếu như cô có thể mở rộng vương quốc thương nghiệp ra gấp đôi thì sẽ là đối tác của tôi, tôi lúc nào cũng rộng lượng với đối tác của tôi cả.”
Tô Yến không trả lời bà ta, đứng tại chỗ một hồi thì cắn răng nói: “Việc này tôi phải nghĩ một chút đã, bà cho tôi hai ngày.”
“Được chứ, công chúa điện hạ nghĩ xong thì tới tìm tôi, tôi luôn luôn hoan nghênh, được rồi, thứ cho tôi nhắc nhở công chúa, một ngày nọ ngài Lục mà cưới người khác rồi thì trong Ám Long cô sẽ không còn là người tôn quý nhất, tất cả mọi người sẽ đi nịnh hót nữ chủ nhân mới đấy.”
Phép khích tướng này có thể nói là đã chọt trúng chỗ đau của Tô Yến.
Những năm gần đây, Tôn Yên là vị công chúa tôn quý nhất Ám Long, chẳng có ai lay động được vị trí đó của cô ta.
Nhưng sau khi thủ lĩnh mới cưới chủ mẫu thì sao? Cô còn vị trí nào nữa không.
“Được, hai ngày nữa tôi sẽ cho bà một câu trả lời thuyết phục, hy vọng bà đáng để tôi hợp tác.”
“…”
Sau khi nhìn Tô Yến rời đi, Trần Cát Phượng quay sang nói với một cánh cửa ngầm phía Đông Nam: “Nó đi rồi, con ra đi.” Cửa mở, Thẩm Thanh Vi bước ra.
“Mẹ, cô ấy là?”
“Nhỏ hả, lai lịch của nó không nhỏ, chuyện này tạm thời con không cần biết, con chỉ cần biết nó cũng muốn gả cho Lục Bạch Dạ là được, chúng ta sẽ lợi dụng cô công chúa điện hạ này, nó sẽ xử lý Dương Tâm thay chúng ta.”
Thẩm Thanh Vi nhìn bà ta, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Bà lão này thật sự là quá đáng sợ.
Ngồi ở đây là có thể nắm giữ hết mọi chuyện. Dã tâm của bà ta lớn, bố trí của bà ta cũng lớn, có lúc cô ta cảm giác như mình cũng chỉ là một con cờ trong tay bà ta.
Chỉ cần có một bước đi sai thì muôn đời không quay lại được.
“Sao đấy, đến bây giờ con vẫn nghĩ rằng mẹ sẽ hại con sao?”
Trong lòng Thẩm Thanh Vi không khỏi cười lạnh.
Cô ta không biết liệu người phụ nữ này có làm hại cô ta không, nhưng mà chắc chắn người này có âm mưu gì đó.
Loại phụ nữ tâm cơ thâm sâu như thế này, nếu như không phải có lợi ích bên trong, cô ta sẽ hao tốn hết tâm tư như vậy hay sao?
Một người có thể tùy ý vứt bỏ con gái ruột của chính mình, cô ta không cảm thấy trong lòng người phụ nữ này có bao nhiêu tình cảm.
“Không phải, con không có ý này. Con biết mẹ là vì muốn tốt cho con, mẹ xúi giục cô gái vừa rồi đối phó với Dương Tâm cũng là vì muốn lót đường cho con.”
Trần Cát Phượng mỉm cười tao nhã, đôi mắt thâm thúy khó lường, ai cũng không biết trong lòng bà ta đang mưu tính điều gì.
“Như vậy là đúng rồi đó. Con phải biết mẹ là mẹ của con, mẹ ruột của con. Dù mẹ có hại ai đi nữa cũng sẽ không làm hại con.
Ngoan nào, lại đây ngồi xuống bên cạnh mẹ đi.”
Thẩm Thanh Vi không nhịn được rùng mình một cái, cố nén sự bất an trong lòng ngồi xuống cạnh bà ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT