Cô ấy không nhìn lại, nhưng cô ấy đang run rẩy dữ dội.
Lời nói của bố như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim cô, khiến trái tim cô rỉ máu.
Cam tâm sao?
Cô ấy không cam tâm!!!
Nghe con trai hàng ngày gọi mình là ‘dì’, như vậy có thấy khó chịu và bất lực?
Ông Lê đi tới đi lui, vươn tay ôm lấy vai cô, trầm giọng nói: “Cô yêu thằng bé Tả, chúng tôi đều yêu nó, đứa trẻ đó có tài năng y học đáng kinh ngạc, sẽ thật đáng tiếc nếu nó như vậy. Tối nay, hãy nói cho bố biết người đàn ông đó là ai, bây giờ chỉ có cậu ấy mới có thể cứu được thằng bé mà thôi.”
Có sự lưỡng lự và do dự trong mắt Lê Vãn Trong phút chốc, không biết cô nghĩ đến cái gì, ánh mắt cô lại trở nên kiên định.
“Con sẽ cố gắng hết sức vì thằng bé, Nếu thật sự không giữ được nó, con sẽ chết cùng với nó. Về phần bố nó là ai, con thật sự không biết.”
Ông Lê thoáng hiện lên một vẻ đau thương, ông siết chặt lấy vai con gái mình.
Nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh của cô, ông lại buông tay.
“Bỏ đi, bỏ đi, đến mẹ nó cũng không quan tâm đến tính mạng khúc ruột của mình, tôi là ông ngoại vì sao lại nhiều lời như vậy?”
Lê Vãn hít một hơi thật sâu và đi ra khỏi phòng.
Cô nghĩ mình sẽ chôn chặt bí mật đó trong lòng suốt đời.
Từng yêu đơn phương đến hèn mọn, trong mắt của cô chỉ có anh, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô, thậm chí còn có vị hôn thê.
Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của cô, cho dù đứa trẻ đang bị đe dọa sống chết, cô cũng phải giữ lấy nhân phẩm này.
Cô không muốn anh rơi vào tình thế khó xử, và cô cũng không muốn anh nghĩ rằng thằng bé Tả là cô tính kế trên người anh.
Trụ sở chính của Lục thị, văn phòng của nhà thiết kế chính.
Đoàn Ninh và Đỗ Như Linh đẩy cửa bước vào.
Dương Tâm nhấc mắt khỏi tập hồ sơ, sau khi nhìn hai người bọn họ, nhướng mày hỏi: “Nhà thiết kế đại tài sao lại rảnh rỗi đến phòng làm việc của tôi thăm quan thế này?”
Đỗ Như Linh chịu đựng nhẫn nhịn và kìm nén cơn tức giận trong bụng.
Bây giờ, chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ này, trong lòng không khỏi tức giận.
Thấy bầu không khí không ổn, Đoàn Ninh lo lắng hai người này tranh cãi gay gắt trong phòng làm việc cấp trên, vội vàng bước tới, cười cười nói: “Tôi mời nhà thiết kế Đường lên bàn chuyện hợp tác với tập đoàn LG Tập đoàn LG?
Hợp tác?
Dương Tâm hơi híp mắt.
Việc phải đổi sang công ty khác, cô đương nhiên sẽ không quá để ý.
Nhưng tập đoàn LG Nó là một công ty đa quốc gia, và người đứng đầu hiện tại là Lâm Khuynh.
Lâm Khuynh sao!!!
Đó là vết sẹo sâu nhất và đau đớn nhất trong lòng cô.
“Hả? Nói nghe xem.”
Đoàn Ninh đưa tài liệu trong tay cho cô, cười nói: “Trước tiên cô xem những tài liệu này, không hiểu thì hỏi tôi.”
Dương Tâm nhướng mày vươn tay định lấy, nhưng cô không đọc mà nhìn cô cười cười, nói đùa: “Chắc cả buổi sáng tôi có thể đọc được lượng lớn thông tin này. Để không lãng phí thời gian của nhau, cô chỉ cần nói cho tôi những điều cần thiết.”
“Cũng được”. Đoàn Ninh cân nhắc lại rồi chậm rãi nói: “Tập đoàn LG chủ yếu tham gia vào lĩnh vực giải trí điện ảnh và truyền hình, gần như độc quyền một phần ba nguồn lực quảng bá toàn cầu. Một số công ty giải trí quốc tế nổi tiếng, các công ty truyền thông đều dưới trướng của họ.”
Nghe vậy, Dương Tâm duỗi ngón tay để lên mặt bàn, xen vào: “Chuyện này tôi đều biết, chúng ta nói chuyện trọng điểm.”
Được Đoàn Ninh sờ mũi.
Ở một khía cạnh nào đó, người phụ nữ này khá giống với ông Lục tổng.
Hai người này là một đôi phù hợp nhất.
Chỉ không biết duyên số đó có đến được với nhau không.
Lục Gia Bách tỏ vẻ quyết tâm đuổi theo cô ấy, hy vọng anh ấy có thể thành công.
“Lục thị gần đây đã phát triển một nhãn hiệu quần áo mới cần mở cửa thị trường, và cách nhanh nhất và hiệu quả nhất là hợp tác với tập đoàn LG, mượn nguồn lực quảng bá của họ và nhanh chóng cho mọi người trên toàn thế giới biết đến các chi tiết cụ thể về nhãn hiệu mới của Lục thị.
Khi cô ấy nói điều này, Dương Tâm đã hiểu.
Hóa ra là Lục Gia Bách muốn sử dụng công ty quảng cáo và công ty giải trí của tập đoàn LG để mở rộng thị trường cho thương hiệu mới được nghiên cứu của mình.
Nhưng là, những chuyện này không phải do phòng Truyền thông và phòng Pháp lý xử lý, tại sao lại sắp xếp cho cô?
Không đúng!
Đoàn Ninh chưa nói rằng cô ấy chịu trách nhiệm về vấn đề này.
Vì vậy, cô Giang chỉ vào mũi mình, ngập ngừng hỏi: “Tôi chịu trách nhiệm về vấn đề này?”
Không đợi Đoàn Ninh lên tiếng, Đỗ Như Linh ở bên đã xen vào: “Cô cho rằng trưởng phong thiết kế của tập đoàn Lục Thị dễ làm như vậy sao? Đây là công ty đưa cho cô kiểm tra. Nếu không thành công, cô cứ chờ đóng gói đồ đạc của cô rồi cút xéo đi.”
Dương Tâm mím môi mỉm cười.
Phản ứng rất dữ dội, vì sợ rằng cô ấy sẽ từ chối.
Dường như ẩn chứa rất nhiều tâm tư.
Không có gì phải nghi ngờ nữa, Đỗ Như Linh muốn cô ấy phải chết.
Người phụ nữ này không thể hạ gục cô, và điều duy nhất cô ta có thể làm bây giờ là hủy hoại cô ấy trên thương trường.
Có thể đây là một cái hố, người phụ nữ kia đang háo hức mong cô nhảy vào.
Cô ta thật sự rất ác độc, cô đã vì thể diện của Lỗ Anh mà tha cho cô ta một mạng cho rồi, nhưng không ngờ cô ta vẫn không có thay đổi gì.
Có vẻ như lúc ra tay cô ta không nghĩ đến những ân tình xưa.
“Trợ lý Đoàn, đây là ý của Giám đốc Lục sao? Anh ấy muốn tôi tiếp quản công việc mở thị trường hàng hiệu mới?”
Đoàn Ninh gật đầu, suy nghĩ xong liền nhanh chóng lắc đầu: “Vốn dĩ chuyện này do tổng giám đốc Nguyên xử lý, nhưng người có liên quan phụ trách tạp đoàn LG đã chỉ định cô liên hệ với anh ta. Giám đốc Nguyên cùng đối tác giải quyết hai ngày, không có kết quả. Vì thế Giám đốc Lục đã quyết định chọn cô.”
“Được.”Dương Tâm ngoắc ngoắc ngón tay: “Chuyện này tôi sẽ đi.”
Cô muốn xem Đỗ Như Linh- người phụ nữ này có tiến bộ gì không, và cô ta đã lên kế hoạch hủy hoại cô và đá văng cô ra khỏi thương trường như thế nào.
Nếu cô đoán đúng thì người phụ trách liên quan của LG đã bị ai đó xúi giục và đang cố tình gây chuyện.
Còn ai bị xúi giục nữa Đừng vội, nó sẽ xuất hiện sớm thôi Đỗ Như Linh thấy cô đồng ý chuyện này, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng hung ác.
Cô không tin rằng lần này con chó cái này không thể chết.
Hai giờ chiều, nhà họ Trần tổ chức họp báo công bố bệnh tình của ông cụ Trần với thế giới bên ngoài.
Trần Dự và Trần Tuấn cúi đầu thật sâu trên sân khấu trước sự chứng kiến của mọi người trên toàn thế giới.
Trần Tuấn nói: “Tình trạng của ông nội tôi đã bắt đầu xấu đi rồi. Nhà họ Trần chúng tôi hôm nay hứa chỉ cần có bác sĩ nào trên thế giới có thể thực hiện ca phẫu thuật này, nhà họ Trần nhất định coi như khách quý đối đãi nhiệt tình.”Cũng sẽ đảm nhận tất cả các quỹ nghiên cứu và phát triển.”
Ngay khi những lời này được nói ra, chỉ hai ngày sau, các chuyên gia hàng đầu về não bộ từ khắp nơi trên thế giới đổ xô đến Hải Thành.
Chưa kể đến việc nhà họ Trần cam kết tất cả quỹ nghiên cứu và phát triển trong tương lai, chỉ cần được coi như một vị khách quý là có thể khiến vô số người quyết tâm chiến đấu.
Tuy nhiên, khi biết khối u của ông lão nằm trên hệ thần kinh trung ương, họ lập tức muốn rút lui.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT