“Tôi không hiểu ý của chú Lục? Cái gì mà‘ tổ chức đó ’nghe giống như xã hội đen vậy, chú cho rằng tôi là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa mà biết một số tổ chức hắc đạo quốc tế sao?”
Lục Gia Bách hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm cậu bé một lát, sau đó chợt nở nụ cười: “Đúng vậy, một đứa nhỏ còn chưa cai sữa thì làm sao có thể biết được những ông trùm kia, có lẽ là tôi sai rồi, thật xin lỗi.”
Cậu bé cong môi cười.
Trên đời này làm sao có người dối trá như vậy?
Có vẻ như biệt danh ‘Cáo già’ mà thế giới bên ngoài đặt cho chú ta không sai chút nào.
Thực sự chỉ là một con cáo già.
Lục Gia Bách trả lại quả bom mini trong tay cho cậu bé nói: “Loại này rất nguy hiểm. Lần sau chú ý một chút, tôi sợ nó sẽ biến cháu thành khói bụi mất.”
“…”
Độc mồm độc miệng!!!
Dương Tùy Tâm đi ra từ phía sau anh trai cô, cười nóivới Lục Gia Bách: “Ông chú thật tốt, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đôi lông mày nhíu lại của Lục Gia Bách từ từ giãn ra.
Đứa bé nhỏ như vậy, nhưng có thể chạm đến sợi dây mềm mại nhất trong trái tim anh.
Anh cúi người và bế cô bé lên, bước chân đi về phía phòng y tế.
“Đi, chú đưa cháu đi gặp ông ngoại, Tùy Tâm là một đứa bé ngoan ngoãn,cũng hi vọng ông ngoại có thể sống thêm mấy năm nữa chờ cháu trưởng thành.?”
Cô gái nhỏ chớp mắt.
Cô biết chú muốn nói gì.
Nhị Lãnh Tứ đã nói chuyện điện thoại với nó vào tối hôm qua, và nói rằng ông già đáng ghét này đã từ chối thực hiện ca phẫu thuật và không ai có thể thuyết phục ông ấy.
Lục Diêm Vương muốn cô đến để thuyết phục ông già.
Nhưng, cô bé không đủ khả năng để làm công việc cao cả này.
Nếu ông cụ đồng ý phẫu thuật, bọn họ nhất định sẽ buộc dì Lê nói ra tung tích của “Vô Danh”.
Cô bé không muốn làm phiền mẹ.
Mặc dù cụ ngoại là ông ngoại của người cha khốn nạn của cô bé, nhưng trong lòng cô không ai tốt hơn mẹ, và không ai quan trọng bằng mẹ.
“Được rồi, cháu có thể thuyết phục cụ ngoại đồng ý phẫu thuật, nhưng có ai dám phẫu thuật cho cụ không? Đừng để đến lúc cụ đồng ý mà không tìm được người tiến hành phẫu thuật cho cụ thì cụ càng đau buồn?”
Lục Gia Bách giật mình và nhìn xuống những đường nét trên khuôn mặt thanh tú của cô bé.
Khuôn mặt tròn tiêu chuẩn nhỏ nhắn, tinh xảo chẳng kém gì người phụ nữ ấy.
Nhìn vào khuôn mặt này, Lục Gia Bách có thể cảm thấy tim mình như hóa thành nước.
Cái gọi là yêu ai yêu cả dường đi, có lẽ là như thế này.
“Lời cháu nói rất có lý, à, hôm nay đi gặp cụ ngoại, ở cùng ông ấy, nói chuyện với ông ấy, làm cho ông ấy vui, làm cho ông ấy cười, đừng nhắc đến những chuyện khác, đợi đến khi tôi tìm được người.”ai có thể phẫu thuật cho ông ấy, chúng ta sẽ nói sau.”
Vâng Cô bé cong môi, có phải cô ấy đã làm điều gì xấu không?
Bên trong phòng bệnh Ông già ôm hai đứa chắt và hôn thật mạnh.
Xem ra, ông thực sự vui mừng.
Một đời này bất thường theo năm tháng, một đời độc đoán, ở tuổi của ông, không phải danh lợi, cũng không phải giàu có, việc duy nhất có thể lay động ông, e rằng chính là con đàn cháu đống.
Cô bé ngã trong vòng tay ông lão cười nắc nẻ khiến ông cụ cũng phì cười.
Sau khi ông cháu ầm ĩ một hồi, ông cụ Trần cười hỏi: “Cháu Tùy Tầm ơi, chuyển về biệt thự Lục gia, sống với bố cháu có được không?”
Nụ cười trên khuôn mặt của cô gái nhỏ ngưng trệ, và cô lắc đầu nhanh chóng phản ứng lại: “Không muốn, không muốn, cháu không muốn ông ta là bố của cháu.”
Bố có bạn gái mới rồi, nếu chuyển về đây, cháu sẽ gọi những người phụ nữ khác là mẹ. “
Ông cụ lướt mắt qua Lục Gia Tân, tức giận nói: “Tiểu tử thối, ai bảo cháu nói những chuyện nhỏ nhặt này với đứa bé?”
“…”
Lục Gia Tân đảo mắt.
Không, anh ấy có khi nào nói với họ rằng anh ấy có bạn gái?
Cô gái nhỏ kéo tay áo của ông cụ, sau đó vươn tay chỉ vào Trần Tuấn dưới cuối giường, cong môi nói: “Cụ ngoại, cháu biết ở nhà lời nói của cụ rất quyền lực, chú Tuấn có thể làm bố của cháu không? Hồi đó, khi chúng cháu gặp nguy hiểm, chính bố Tuấn đã cứu chúng cháu, còn giúp đỡ bọn cháu rất nhiều.”
Nói đến đây, cô chớp mắt nhìn ông cụ, tiến đến bên tai ông nói thêm: “Điều quan trọng nhất là bố Tuấn thích mẹ cháu, và mẹ cháu cũng thích bố Tuấn. Bố Tuấn thực sự coi chúng cháu như con của mình yêu thương hết mực.”
Hai mắt ông cụ Trần sáng lên.
Đối với Lục Gia Tân, anh thực sự không còn hy vọng gì nữa, nếu cô gái nhà họ Giang phải lòng Trần Tuấn.
Thì anh có thể ở giữa đùa giỡn một chút.
“Ồ, là thật sao? Cháu chắc chắn chứ?”
Cô gái nhỏ gật đầu, nhanh chóng nhìn ông cụ cười: “Vậy thì ông có muốn không?”
Ông lão vuốt râu trầm ngâm.
Điều này ông phải xem xét nó một cách cẩn thận.
Đứng ở cuối giường, Lục Gia Bách chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt bất lực xẹt qua đôi mắt đen như mực.
Trên đời này, e rằng anh là người kém tư cách nhất để có được người phụ nữ đó.
Nhưng, anh ấy đã chiếm được trái tim của cô ấy rồi, bản thân phải làm sao đây?
Chắp tay dâng cho anh ta?
Không Chuyện khác còn có thể thương lượng, nhưng anh không thể để người phụ nữ trong lòng mình rơi vào tay kẻ khác.
Biệt thự nhà họ Lê,bên trong phòng sách.
Có một tiếng ‘bốp’ lớn vang lên.
Bố Lý hung hăng đập bàn một cái đốp, chỉ vào con gái đứng đối diện, thân mình run lên vì tức giận.
“Bảy năm trước, cô không chịu nói người đàn ông đó là ai, tôi tạm thời có thể chịu được. Bây giờ thằng bé Tả đang gặp nguy hiểm, cô còn giấu diếm, Lê Vãn, để trở thành kẻ ngáng đường hữu dụng cô còn muốn mặc kệ bố của mình sao?”
Lê Vãn khẽ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, hơi thở chán chường toát ra khắp người.
Bố Lý thấy cô không nói, càng tức giận, ông lạnh lùng quát: “Tôi đang nói chuyện với cô, nhưng cô lại không hé răng lấy một lời, là để bảo vệ người đàn ông đó, cô thật sự muốn nhìn thằng bé đi vào chỗ chết?”
Lê Vãn hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn bố rồi khàn giọng nói: “Bố con thật sự không biết người cướp đoạt đem đó của con là ai. Đêm đó con say khướt không nhớ ra khuôn mặt anh ta.”
“Vô lý”Bố Lý tức giận đứng lên từ sô pha: “Cô là bác sĩ, tôi không biết cô đã thử bao nhiêu loại thuốc rồi, những linh dược và ma túy kia đều vô dụng với cô, cô thật ngoan cố bảo vệ người đàn ông đó. “
Nói đến đây, ông hừ lạnh một tiếng, nói thêm: “Nhưng là ngươi bảo vệ cậu ta cũng là có lý, bởi vì một khi biết cậu ta là ai, tôi sẽ là người đầu tiên xông lên xử lý cậu ta.”
Lê Vãn theo sau đứng dậy, nhìn chằm chằm ông Lê với dáng vẻ tao nhã, nhẹ nói: “Kỳ thật, đêm đó côn thực sự say, con thật sự không nhớ nổi người đàn ông tình một đêm với con trông như thế nào. được rồi, con phải đến phòng nghiên cứ để nghiên cứu tình trạng của ông cụ Trần, bố bận con xin đi trước đây. “
“Cô, cô,”Ông Lê trừng mắt nhìn cô rời đi, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô không muốn nghe thằng Tả gọi cô là mẹ sao? Mỗi ngày nhìn con trai của chính mình gọi chính mình là dì, trong lòng không có gì hối tiếc sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT