Sau khi ra khỏi Thận Hình Dường, Lục Gia Bách lấy điện thoại trong túi ra, tìm số của Dương Tâm.
Nhìn số điện thoại quen thuộc kia, trái tim anh tê rần, cảm giác từ trước đến nay chưa từng có.
Sao anh nói với cô chuyện mình trúng độc đây?
Cô sốt sắng như thế, lo lắng cho anh như thế, nếu anh nói cho cô anh trúng độc Diêm Vương không có cách giải thì chẳng phải cô sẽ ép mình điên luôn sao?
Sau khi anh đứng trầm mặc một lát, cuối cùng anh xóa dãy số điện thoại của cô.
“Lạc Hồ, có phải cậu có cách liên lạc với cậu chủ Ân thị không?”
Lạc Hồ vuốt cằm nói: “Có, anh muốn à?”
“Ừm, cho tôi đi.”
Lạc Hồ lấy di động ra, tìm số Ân Doãn Duy rồi đưa cho anh: “Dùng điện thoại của em gọi đi.”
Nói xong, anh ta và Nam Kiên cùng nhau lui về phía sau mấy chục bước.
Sau khi Lục Gia Bách nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây thì anh ấn dãy số của Ân Doãn Duy.
Cuộc gọi nhanh chóng kết nói, trong loa vang lên giọng nói trêu tức: “Thế nào, độc Diêm Vương trong cơ thể Lục Gia Bách phát tác rồi sao? Được rồi, trước đó tôi đã nói cấm độc của nhà họ Ân không bị mất trộm là lừa anh. Bây giờ tôi đã xác định, đúng là Lục Gia Bách trúng độc, cũng không cần che che lấp lấp nữa, bởi vì mấy người sẽ biết ngay, lừa gạt cũng không có ý nghĩa gì.”
“Tôi là Lục Gia Bách.”
Một giây sau, trong loa vang lên tiếng phịch trầm đục, giống như là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
“Xem ra cậu Ân rất kinh ngạc, đây là rơi từ trên giường xuống đất sao?”
“…”
Im lặng như chết.
Lục Gia Bách chậm rãi thu lại vẻ trêu đùa, nghiêm mặt nói: “Tôi gọi cho cậu Ân là muốn hỏi cậu rốt cuộc độc Diêm Vương có thuốc giải không?”
“Không có.” Ân Doãn Duy trả lời rất kiên quyết. “Nếu như anh liên hệ tôi là muốn tôi chế thuốc giải cho anh thì anh tính sai rồi. Độc Diêm Vương không có thuốc giải. Mấy đời nhà họ Ân hao hết tâm huyết đi nghiên cứu đều không nghiên cứu ra được. Món đồ chơi này, sợ là cho người chuyên nghiên cứu độc cũng không phối được thuốc giải.”
Lục Gia Bách cười khổ: “Cho nên nói là bây giờ tôi chắc chắn phải chết?”
“Ừm, trên lý thuyết mà nói là thế. Tôi biết anh không yên lòng về Dương Tâm, chuyện này anh không cần lo lắng. Cô ấy đã lọt vào mắt tôi, sau khi anh chết thì tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”
Nụ cười khổ trên mặt Lục Gia Bách càng rõ ràng.
Cậu ấm Ân này thật sự là người thú vị, thẳng thắn.
Người ngoài nói anh ta là người âm hiểm xảo giá, có lẽ anh ta chỉ giả vờ trước mọi người.
“Người phụ nữ của tôi cũng không phiền cậu Ân phí tâm, Dương Tâm có bản lĩnh thế nào chắc cậu hiểu rõ hơn tôi. Dù sao hai người biết nhau nhiều năm như thế, nói không chừng cô ấy có thể chế ra thuốc giải.”
Ân Doãn Duy cười ha ha một tiếng: “Y thuật của cô ấy đều do Quỷ Y U Minh truyền cho, mà cả đời Quỷ Y U Minh đều nghiên cứu sáng tạo ra thuốc giải của độc Diêm Vương, cuối cùng chết vì chất độc này. Tôi không tin trong việc chế thuốc giải thì Dương Tâm có thể thắng sư phụ của cô ấy.”
“Có thể thắng được hay không chỉ cần thử một chút thì biết. Cậu Ân đã không thể nào giải loại độc này thì tôi không làm phiền cậu nữa, cúp máy nhé.”
Dứt lời, anh đưa tay nhấn vào chỗ cúp máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT