Lạc Hà thuận tay cầm lấy mấy tờ giấy trên bàn, vò thành cục nhét vào miệng của cô ta, cười nhạo: “Cho dù anh ta muốn cho cô thoải mái, tôi cũng không cho cô cơ hội này, Tô Yến, tôi vẫn chưa chơi đủ, cô đừng mong được chết.”

Nói đến đây, cô ấy đột ngột nghiêng người về phía trước, ghé vào tai cô ta nói thêm: “Nghe nói Quát Cốt Tán do Ám Long nghiên cứu ra rất lợi hại, tôi sẽ lấy cho cô thử xem?”

Đồng tử Tô Yến co rút mạnh: “Ưm ưm ưm …”

Quát cốt tán…

Đó là cấp dưới cũ của bố cô ta nghiên cứu ra, chuyên dùng để ép tử khai cung. Một khi tiêm vào trong cơ thể thì còn có thể khiến cho người kia muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Đồ đê tiện này, vậy mà độc ác dùng hình phạt tàn nhẫn này lên người cô.

Tốt xấu gì cô ta cũng là con gái của thủ lĩnh trước, là công chúa Ám Long, sao có thể đối xử với cô ta như thế chứ?

“Ưm ưm ưm…”

Trong miệng nhét viên giấy, chỉ có thể phát ra âm thanh vỡ vụn. Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm đám người cấp cao đối diện, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin.

Cho dù bọn họ không muốn cứu cô ta, nhưng nể mặt bố cô đề bạt bọn họ, cũng nên cho cô ta thoải mái, không đến mức trơ mắt nhìn cô ta bị tra tấn chà đạp.

Có hai người cấp cao không đành lòng, muốn tiến lên nói giúp vài lời nhưng lại bị người của Thận Hình Đường cản lại.

Lục Gia Bách, Lạc Hồ, Nam Kiên, ba người đứng đầu nắm giữ thực quyền và người đứng thứ hai thi nhau đúng ra làm chỗ dựa cho Lạc Hà, rõ ràng là muốn đánh chết Tô Yến.

Bọn họ mở miệng cầu xin, chẳng những không cứu được cô ta mà còn kéo mình vào, không đáng.

“Võ sĩ Lạc, bây giờ mọi chuyện đã tra ra manh mối, Thận Hình Đường sẽ công bố kết quả ra ngoài, trả lại cho cô sự trong sạch, hủy bỏ truy sát cô. Sau này cô có thể tiếp tục ở lại tổ chức, làm việc vì tổ chức.”

Lạc Hà hơi khom người, một tay nhặt gói thuốc lá từ dưới đất lên, sau đó đi ra khỏi cửa.

“Không cần, bây giờ tôi không có cánh tay, giống như là kẻ tàn phế rồi, cũng không thể nào chấp hành nhiệm vụ được, nên không ở lại Ám Long nữa. Mọi người cứ xem Lạc Hà đã chết đi.”

“Như thế sao được.” Một người cấp cap nhìn bóng lưng cô khẽ quát lên: “Tổ chức có quy định, người muốn rời khỏi phải đạt được hai điều kiện mới được. Bây giờ cánh tay cô bị phế cũng xem như đạt được điều kiện đầu, còn điều kiện thứ hai thì sao. Trước khi rời đi, có phải cô nên uống thuốc mất trí nhớ?”

Lạc Hà không thèm để ý đến ông ta, chỉ chốc lát sau đã biến mất ở cửa.

Người cấp cao kia mất hết mặt mũi, quay đầu nhìn về phía Lục Gia Bách ở chủ vị, vội vàng nói: “Thủ lĩnh, nhất định phải cho cô ta uống thuốc mất trí nhớ. Cô ta nắm giữ rất nhiều bí mật cấp cao, không thể thả cô ta đi như vậy được.”

Lục Gia Bách lạnh lùng liếc nhìn ông ta, khẽ nói: “Cô ấy đã rời Ám Long sáu năm rồi, nếu như muốn tiết lộ bí mật của tổ chức thì đã tiết lộ từ lâu, còn cần chờ tới bây giờ sao? Lại nói, cô ấy là em của Lạc Hồ, là người phụ nữ kiêu ngạo, có bọn họ bảo đảm, ông còn sợ cô ấy tiết lộ bí mật hại anh của mình với người khác hay sao?”

Lục Gia Bách nói thẳng nhưng câu nói đều rất có ý tứ.

Người cấp cao kia bị nói đến không còn lời nào, yên lặng lui về.

Ánh mắt Lục Gia Bách quét về phía hành lang một vòng, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này đến đây là kết thúc, sau này không cần nhắc lại nữa. Nếu như mấy người thật sự có gì bất mãn thì có thể tới tìm tôi. Nếu để tôi biết sau này ai làm khó cô ấy thì cũng đừng trách tôi không nể tình.”

Nói xong, anh đứng dậy đi ra sảnh lớn.

Lạc Hồ và Nam Kiên liếc nhìn nhau, nhanh chân đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play