Trong đám đông ở phía xa, dì nhỏ của Hải Vy trơ mắt nhìn đứa cháu ngoại tiến vào trong, hai tròng mắt chảy ra hai hàng nước mắt.
Thực xin lỗi Hải Vy, dì nhỏ cũng là bị ép buộc, chú và em họ của con đều ở trong tay chú hai con, dì chỉ có thể làm như vậy.
Dương Tâm vừa đưa Tiểu Ca đi, liền nhận được cuộc gọi từ căn cứ chữa bệnh, quản gia nói không thấy Hải Vy đâu.
Lúc này cô mới nhớ đến lúc đi ra quá vội vàng, quên mất không dặn dò quản gia trông chừng Hải Vy thật kĩ.
Ra khỏi Tu La Môn, Thẩm Thành liền chạy lên trước mặt cô.
“Sao vội thế, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Tâm vừa đi vừa nói: “Không thấy Hải Vy đâu, thật ra em đã sớm dự đoán được cô ta có âm mưu hành động, vì vậy lúc rời khỏi căn cứ chữa bệnh em còn định dặn dò quản gia để ý cô ta. Có lẽ là vì Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện, em sốt ruột, nên đã quên mất chuyện này, hôm nay Hải Vy mất tích, hẳn là rời khỏi Hải Thành để đi Manchester.”
Sau khi Thẩm Thành nghe xong, vội vàng lấy điện thoại cầm tay từ trong túi tiền ra, vừa tìm số của trợ lý, vừa trấn an nói: “Trước tiên em đừng có gấp quá, anh sẽ phái người đi thăm dò tung tích của cô ta, có lẽ cô ta không rời khỏi Hải Thành nhanh như vậy đâu.”
Dương Tâm đột ngột dừng chân lại, dường như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay nắm điện thoại, sau đó bấm số của Dương Tùy Ý.
Sau khi cuộc trò chuyện được kết nối, cô liền mở miệng hỏi: “Bây giờ bé Dương có ở cùng một chỗ với con không?”
“Có ạ, bọn con đều đang ở phân bộ, mẹ có muốn gặp không, bây giờ con liền đi.”
“Không cần, ở cùng con là tốt rồi, hai ngày này các con cứ ở lại Tu La Môn, đừng đi căn cứ chữa bệnh.”
Nói xong, cô không chờ con trai mở miệng hỏi thăm, liền trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện.
Thẩm Thành cũng đã gọi cho trợ lý xong, dạo bước đi tới đỡ Dương Tâm có chút hư nhược, vô lực.
“Cô ta không có mang theo bé Dương, coi như còn có chút đầu óc, anh trước hết cứ để cho người của anh đi thăm dò hành tung của cô ta, em biết đại khái là ai đang làm trò quỷ rồi, lấy kinh nghiệm của em, tám phần là đuổi theo không lại.”
Thẩm Thành hơi hơi nheo lại hai mắt.
Anh ta không ngốc, làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
“Em nói là ông hai nhà họ Hải ở lại Hải Thành là vì Hải Vy? Ông ta cưỡng ép Hải Vy có ích gì sao? Uy hiếp em? Hay là uy hiếp ông chủ Hải?”
Dương Tâm xùy xùy cười cười: “Cũng không phải, Hải Vy với em cũng không có tình nghĩa gì, ông ta cưỡng ép cô ta, đối với em cũng không lấy được lợi gì, về phần ông chủ Hải bên kia…Hải Vy cùng lắm chỉ là một đứa con gái bị vứt bỏ mà thôi, có thể đối với ông ta vị nhất gia chi chủ kia không tạo nên uy hiếp gì, hơn nữa, ông hai nhà họ Hải hôm nay còn chưa có khống chế được thực quyền của gia tộc đâu, ông ta sẽ không đắc tội ông chủ Hải sớm như vậy.”
Thẩm Thành suy nghĩ một chút, đột nhiên giật mình: “Chẳng lẽ thật ra ông ta chính là muốn uy hiếp Lạc Hồ?”
Dương Tâm nhẹ gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, xem ra ông hai nhà họ Hải dã tâm thật không nhỏ, ông ta muốn, không chỉ là vị trí gia chủ gia tộc, còn có mơ ước quyền khống chế Ám Long, cái này càng xác nhận suy đoán của em. Đúng là ông hai nhà họ Hải, cấu kết với Trần Cát Phượng, dù sao Trần Cát Phượng cũng là tình nhân của thủ lĩnh tiền nhiệm Tô Hoàng Côn, nắm trong tay thế lực của Tô Hoàng Côn, hai người cấu kết thành một khối, có thể giúp cho ông ta thâu tóm Ám Long.”
Thẩm Thành dạo bước đi ra ngoài cửa: “Anh sẽ lập tức sắp xếp người đi bắt ông hai nhà họ Hải.”
“Đừng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT