Trong mắt Tiểu Ca có ánh sáng tối tăm đang lóe lên, tâm tư phức tạp.

“Tôi sẽ không dẫn cô đi Tu La Môn đâu, cô hãy bỏ cái ý nghĩ đó đi, buông tay.”

Lục Thanh Thanh ôm thật chặt cánh tay của anh ta, mãnh liệt lắc đầu: “Không buông, anh không dẫn theo em cũng không sao, môn chủ Tu La Môn là chị dâu em, em sẽ bảo chị ấy ra mệnh lệnh cho anh dẫn em đi.”

Tiểu Ca nhắm mắt lại, lại mở ra, ánh sáng trong mắt biến mất không thấy gì nữa, khôi phục sự bình tĩnh không có một gợn sóng.

“Dương Tâm…”

Tiểu Ca nhìn về phía trước nói một câu.

Lục Thanh Thanh vô thức quay đầu nhìn lại.

Tiểu Ca duỗi cái tay còn lại ra, trực tiếp dùng bàn tay bổ tới, làm cho cô ta bị bổ choáng. Nhìn cô gái ở trong lồng ngực của mình, trên mặt anh ta dần nguội lạnh, thay vào đó chính là sự thâm trầm bất đắc dĩ và thất bại.

Đầu ngón tay thon dài mảnh mai lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, mỗi một lần đều thật cẩn thận, như thể đang miêu tả tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ, tinh tế nhất trên đời này.

“Rốt cuộc là cậu vẫn động tâm.”

Bên tai truyền đến giọng nói của Dương Tâm, lôi Tiểu Ca đang hoảng hốt suy nghĩ trở lại.

“Đem cô ấy đi đi, nếu như có thể, cho cô ấy ăn một hạt dược mất trí nhớ, làm cho cô ấy quên tôi đi, trên đời này thanh niên tài tuấn ưu tú chỗ nào cũng có, cô ấy không nên lãng phí những năm tháng này trên người tôi.”

Dương Tâm suy nghĩ một chút, thử nói: “Con bé cũng không ngốc, đến một ngày cũng sẽ tra được bối cảnh của cậu, sau khi cô ấy biết được sự thật về cậu, lấy tính tình của con bé, nhất định sẽ liều lĩnh đi tìm gặp cậu, cậu đời này, sợ là sẽ không thoát khỏi được con bé.”

Tiểu Ca nhếch môi mỏng, không nói gì.

Dương Tâm lại nói: “Tôi sẽ tận lực giấu giếm con bé, nhưng tôi cũng hy vọng sau khi cậu báo thù xong thì có thể cân nhắc đến con bé một chút, Tiểu Ca, lưng cậu đeo quá nhiều gánh nặng, đại thù cần được báo, cũng nên sắp xếp một cuộc sống ổn định. Thanh Thanh là một lựa chọn rất tốt, con bé hoạt bát sáng sủa, có thể xua tan mây mù và bóng tối trong lòng cậu, chiếu sáng cả cuộc đời cậu.”

Tiểu Ca đẩy Lục Thanh Thanh ở trong ngực giao cho cô, sau đó dạo bước đi, vừa đi vừa nói: “Tôi quá bẩn thỉu, không thể làm chồng của cô ấy, cô đừng hại cô ấy, dù sao cô ấy cũng là em gái của chồng cô.”

Dương Tâm có chút tuyệt vọng.

Sau khi trải qua sự việc kia, cuối cùng để lại trong lòng cậu ấy dấu ấn không thể xóa nhòa.

Cậu ấy sợ là cả đời đều sẽ không đi ra ngoài.

Thẩm Thành nhận lấy Lục Thanh Thanh từ trong ngực Dương Tâm: “Đi tiễn cậu ta đi.”

Sân bay.

Chuyến bay sắp cất cánh, hành khách đều đã lên máy bay.

Hải Vy lấy điện thoại di động trong bọc ra, tìm được dãy số của Dương Tâm rồi bấm gọi.

Không thể kết nối.

Mắt thấy hành khách đều đang kiểm tra vé, cô ta lại cho gửi một tin nhắn cho Dương Tâm: “Dương Tâm, tôi quay về Manchester một chuyến, cô không cần lo lắng, dì nhỏ của tôi sẽ giúp đỡ tôi, đã phiền cô chiếu cố một thời gian, cảm ơn cô.”

Tin nhắn sau khi gửi đi, cô ta liền tắt điện thoại di động, sau đó đi vào cửa soát vé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play