Sở Thùy Dung vội vàng lắc đầu: “Không, không phải, em không quen anh ta, nhìn bộ dạng của anh ta giống như một tên xã hội đen máu mặt như vậy thì làm sao em có thể quen biết anh ta được chứ?”
Ánh mắt Dương Tâm chìm xuống.
Đúng vậy, Tiểu Ca chính là xã hội đen, tay đã nhuốm máu không biết bao nhiêu người, ở một thế giới hoàn toàn khác với một cô con gái của gia đình giàu có ngây thơ đơn thuần.
Nhưng liệu cô ấy có biết rằng người thanh niên này có cùng dòng máu với cô ấy không?
Chỉ là anh ta không có một cuộc sống tốt đẹp như cô ấy mà thôi.
Mẹ của cô ấy là vợ chính thức còn mẹ của anh ta chỉ là một người tình không biết xấu hổ mà thôi vậy nên rõ ràng là anh em ruột nhưng cuộc sống lại hoàn toàn khác nhau.
“Sở Thùy Dung à, sau này em tránh xa anh ta ra một chút, anh ta tính tình nóng nảy lại cộng thêm…”
Không đợi cô nói xong Sở Thùy Dung liền nhanh chân kéo cô về phía thang máy.
“Chị Tâm à, em không quen anh ta nên chắc sau này cũng sẽ không gặp lại nữa đâu, thôi không nói về anh ta nữa, chị mau đưa em đi gặp Trần Tuấn đi.”
Dương Tâm có chút do dự.
Trần Tuấn không muốn gặp người ngoài, nếu cô đưa người thích anh ta vào đó thì liệu anh ta có tức giận không?
Lúc anh ta tức giận thì có chút thô thiển.
“Sở Thùy Dung à, bây giờ anh ấy đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt hơn nữa đấy là phòng tiệt trùng, người ngoài muốn vào phải trải qua nhiều lớp khử trùng nếu không sẽ mang vi khuẩn vào làm ảnh hưởng đến vết thương của anh ấy vậy nên hay là chúng ta chỉ đứng ở bên ngoài xem thôi, chị sẽ bảo người ta mở cửa sổ ra.”
Sở Thùy Dung đang định phản biện lại nhưng không biết là nghĩ tới điều gì liền ngoan ngoãn gật đầu.
“Trên đường về nước em đã rất ghét chị bởi vì chị nên anh ấy mới ra nông nỗi như thế này nhưng em nghe bác Trần nói chị đã giữ chân anh ấy lại nên em không ghét chị nữa, nếu như chị nói bây giờ anh ấy không tiện gặp khách thì em sẽ nghe theo chị không vào trong làm phiền nữa mà chỉ đứng ở ngoài nhìn thôi.”
Ngay lập tức Dương Tâm quay ra liếc nhìn cô gái này một cái.
Ngày trước cô còn cho rằng cô gái này chỉ là một bông hoa trong nhà kính không có kinh nghiệm nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cô ấy chỉ là đã được gia tộc bảo vệ quá tốt nên mới không phải trải qua khó khăn.
Người đời nói chữ “tình”
là cách dễ dàng nhất để con người ta trưởng thành nhanh chóng.
Cô ấy có lẽ đã dần trưởng thành trên con đường theo đuổi Trần Tuấn.
Chỉ có điều cô ấy có thực sự sáng suốt hay không thì còn phải xem vào sự lựa chọn của cô ấy trong cuộc chiến giữa Tiểu Ca và anh trai cả của cô ấy nữa.
Vào một ngày nào đó cô ấy sẽ đứng cạnh Tiểu Ca và giúp đỡ anh ta.
Nếu như cô ấy lựa chọn đứng về phía mẹ ruột và anh cả thì chắc chắn cô ấy sẽ là bên đối lập với Tiểu Ca và anh ta sẽ trở thành kẻ thù của cô ấy.
Số mệnh đúng là thật biết trêu đùa con người, ngoài cách chỉ biết tiếp nhận nó thì họ không có cách nào để thoát ra được.
… Trong phòng bệnh.
Trần Uyên mở cửa bước vào, trên tay cô ấy cầm một xấp tài liệu lớn.
Lâm Thanh nhìn thấy cô ấy liền chật vật ngồi dậy.
“Uyên Uyên, không phải em trở về nhà họ Trần rồi sao? Sao vẫn còn ở phòng điều trị vậy?”
Trần Uyên đưa xấp tài liệu cho anh ta rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ cần cổ phần nhà họ Trần còn những thứ khác anh có thể lấy về.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT