Dương Tâm khẽ thở dài, nhìn chằm chằm vào anh ta và nói: “Năm đó người hại cậu và mẹ của cậu không liên quan gì đến những người khác của nhà họ Sở, oan có đầu nợ có chủ, cậu đừng có nhuốm máu những người vô tội.”

“Vô tội sao?”

Tiểu Ca khẽ mỉm cười: “Hai mẹ con đó là mẹ và anh trai của cô ta thì cô ta có thể vô tội chỗ nào chứ? Dương Tâm, từ trước đến nay chị vẫn luôn là người thông minh, chị nên hiểu rằng sau khi mẹ và anh trai của cô ta chết trong tay tôi thì tôi chính là kẻ thù của cô ta, không chết thì không dừng, cho đến cuối cùng tôi vẫn sẽ giết cô ta thôi, tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào nhà họ Sở.”

Dương Tâm không nói lại được gì.

Đúng vậy, nhà mất thì làm gì có chuyện không loạn?

Nếu như mẹ và anh trai của Sở Thùy Dung đều chết trong tay anh ta thì chẳng phải họ sẽ giết nhau không ngừng sao?

“Đó là chuyện của sau này, dù sao thì hôm nay cậu cũng không được giết cô ấy. Cô ấy đến phòng điều trị này và cô ấy là khách của tôi.”

Tiểu Ca mỉm cười: “Được, vậy tôi sẽ đợi, tôi sẽ xem xem chị bảo vệ cô ta như thế nào, Dương Tâm à, tôi hy vọng rằng giao tình sống chết của chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách, chị nên biết rằng chị không thể ngăn cản được tôi.”

Dương Tâm nhìn anh ta bằng ánh mắt thật sâu rồi xoay người bước về phía cửa.

Khoảnh khắc tay nắm chặt nắm cửa, cô khẽ thở dài.

“Tiểu Ca à, họ đều là kẻ thù của cậu nhưng cũng là những người thân của cậu vì vậy tôi mong cậu chỉ nên giết những người đáng bị giết chứ đừng liên quan đến những người vô tội.”

Nói xong không đợi anh ta đáp lại cô liền đi thẳng ra ngoài.

Tiểu Ca nhìn theo bóng lưng của cô, hai bàn tay đang buông thõng bên hông dần nắm chặt lại.

Trong đầu lại hiện lên những cảnh tượng đầy đau đớn và tổn thương, nỗi hận thù ở trong lòng vừa được đè nén xuống thì bây giờ lại bùng lên.

Anh ta đã chịu đựng nhục nhã bao nhiêu năm nay, vẫn luôn phải sống kiếp chui rúc chỉ chờ đến ngày có thể chém giết kẻ thù để rửa sạch mối nhục cho bản thân.

Bây giờ cơ hội đã đến anh ta sẽ không vì một câu nói của người khác mà thay đổi lập trường bao nhiêu năm nay của bản thân.

Kể cả Dương Tâm cũng không.

Có những nỗi đau chỉ khi tự mình trải qua mới có thể hiểu được cảm giác đó như thế nào.

Quá khứ đen tối đó là cơn ác mộng mà cả đời này anh ta cũng không thể thoát khỏi, chỉ có thể dùng máu và bạo lực để trút bỏ thì trái tim của anh ta mới có thể yên bình được.

Trên hành lang.

Sở Thùy Dung đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Dương Tâm rồi nhìn về phòng làm việc phía sau và rụt rè hỏi: “Chị Tâm à, người thanh niên khi nãy là ai vậy? Tại sao anh ta lại có ác cảm lớn với em như vậy?

Giữa em và anh ta có mối thù sâu sắc nào sao?”

Dương Tâm nghiêng đầu nhìn cô ta, ánh mắt có chút phức tạp.

Sống chết của người nhà họ Sở không liên quan đến cô ấy.

Nhưng cô gái trẻ trước mặt lại có quan hệ rất thân thiết với Trần Tuấn, cô cho rằng cô gái này có thể sưởi ấm trái tim của Trần Tuấn.

Vì vậy cô rất mong cô gái này có thể ở bên Trần Tuấn trong cuộc đời dài đằng đẵng này.

Đến bây giờ cô mới biết cô gái này lại chính là con gái của gia tộc Thẩm Thị và Tiểu Ca chính là… “Em cho rằng cậu ta có ác cảm với em sao? Hai người quen nhau à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play