#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
Chắc chắn sẽ có hai phòng là của Vương Lịch và Hoàng My, hai người đó có lẽ sẽ khoá cửa, phòng không khoá còn lại thì chắc chắn là của cô ta.
Lan Hân cố mở cửa từng phòng, những cánh cửa cô ta cố mở qua đều phát ra tiếng lạch cạch khó nghe.
Chợt cô ta chạm đến một cánh cửa có thể mở được, chưa kịp vui mừng vì tìm được phòng thì đã nhìn thấy gương mặt nhỏ xinh đẹp ngồi trên chiếc giường hồng loẹt đang nhìn chằm chằm mình.
- Dì vào không biết vào phòng người khác tự tiện là mất lịch sự à?
Hoàng My có vẻ không vui khi nhìn thấy Lan Hân. Cô đã đủ bực mình vì đống bài tập trên lớp của giáo viên rồi, không cần thêm một tác động thừa thãi nào nữa đâu.
- X...xin lỗi...
Lan Hân hơi rụt người, cảm thấy như mình đang nói chuyện với một người lớn chứ không phải một đứa trẻ. Làm sao một đứa trẻ lại có thể toả ra nhưng uy áp đáng sợ đến vậy được!?
Sau khi Lan Hân đóng cửa phòng lại để rời đi, Hoàng My nhướng mày, cô đoán rằng Lan Hân đang đi tìm Vương Lịch, nếu không thì tại sao lại nhầm sang phòng của cô.. Dù có hay không thì cũng nên đi kiểm tra đi!
Lan Hân tiếp tục thăm dò các cánh cửa, cô ta cũng nghĩ rằng boss của mình chắc chắn sẽ khoá cửa nên không lo mấy về chuyện nhầm phòng nữa. Vừa xoay tay nắm cửa của phòng kế bên căn phòng của Hoàng My thì theo cánh cửa, Lan Hân đã bị chườn người về phía trước, suýt thì ngã sấp mặt, vốn là do cánh cửa không được đóng lại mà được mở sẵn.
Nhìn căn phòng đơn sơ, Lan Hân nhớ mang máng là phòng mình cũng được bài trí như vậy. Cô ta thở dài, thầm cảm ơn vì mình đã có thể trở về. Bừa định đặt mông xuống giường thì tiếng mở cửa phòng tắm đã kéo tâm trí mệt mỏi của Lan Hân tỉnh lại.
Cô ta quả thực không để ý, nãy giờ có người đang ở trong nhà tắm.
Vương Lịch bước ra khỏi phòng tắm với chiếc áo tắm màu trắng đơn giản, phần cơ ngực săn chắc cũng lấp ló dưới cổ áo tắm. Anh cầm chiếc khăn tắm để lau qua mái tóc ướt của mình. Những giọt nước vẫn đọng trên da thịt khiến cho toàn cảnh càng lúc càng trở nên mê người.
- B...bo...bos...ss
Lan Hân nhìn thấy cảnh tượng tuyệt mỹ trước mắt mà chỉ biết đỏ mặt, lùi lại rồi lắp bắp. Hai tay còn che lấy mắt như thể mình là người bị ép nhìn ấy.
Vương Lịch đúng là đẹp đến kinh ngạc.
- Sao cô lại ở phòng của tôi!?
Vương Lịch nhíu mày không vui ra mặt, nhìn cô gái vẫn đang lấy hai tay che gương mặt đỏ bừng kia. Lan Hân vẫn chưa biết mình đã được Vương Lịch cho vinh dự vào danh sách có tên của các kẻ mà anh ta cho là phiền phức..
Thật khó chịu!
Vô thức nhìn về phía cửa mở, Vương Lịch nhìn thấy một cái bóng nhỏ bé đang đứng nhìn chằm chằm vào anh. Đôi mắt cô bé kì lạ lắm, nó vẫn phát sáng như viên Sapphire xanh đẹp tuyệt hảo, nhưng lại có chút mù mịt như thể không có thật. Nó dường như giống hệt ánh mắt của một con búp bê vậy.
- Hoàng My?
Vương Lịch chậm chạp hỏi, cô bé như ngẩn đi sau khi được gọi một lúc rồi mới chạy đến, nắm lấy bàn tay to lớn của anh như một cách nào đó để thể hiện sự thân mật.
- Có chuyện gì với cô Lan vậy ạ? Cha.
Vương Lịch dời ánh mắt đang nhìn Hoàng My sang nhìn Lan Hân đang cố lấy lại bình tĩnh, cô ta gãi gãi đầu, giống như đang tìm một cái lý do nào đó thích hợp để giải thích cho một cô bé nhỏ chưa hiểu sự đời.
- Tôi....tôi...
Hành động đó của cô ta vô tình để lấp ló một số thứ không nên thấy, cái gì đó mà ai cũng biết là cái - gì - đó, cả Hoàng My và Vương Lịch đều nhận ra điều đó. Vương Lịch quay đầu đi, nhắm mắt lại, coi như không thấy gì. Còn Hoàng My thì chỉ muốn đâm chéo đâm ngang vào cô gái không có ý tứ này thôi.
- Con nghĩ dì cần phải về phòng trước khi có bất cứ thứ gì sẽ diễn ra. Đừng nói chuyện này ra ngoài nhé! Con không muốn có một người cha có tiếng đồn xấu.
Lời của Hoàng My giống như một lời cảnh cáo, nhưng nhiều hơn vẫn là khó chịu trước sự không chú ý của Lan Hân.
- Vậy...vậy tôi đi...
Lan Hân nhận ra ánh mắt đó của Hoàng My, liền nhanh chóng chạy trước. Vương Lịch có chút khó hiểu trước hành động của cô ta, không phải là cô ta không biết mình lộ cái gì sao mà còn chạy nhanh thế!
- Cha...
- Ừ?
- Cha có hứng thú với cô ấy sao?
Mắt Hoàng My rũ xuống, buông tay ra khỏi tay anh, chờ đợi câu trả lời. Trong lòng tĩnh lặng như từng giọt nước rơi xuống ao nhẹ nhàng. Giống như chỉ đợi Vương Lịch trả lời không hợp ý là sẽ như tảng đá to rơi xuống nước, cuộn trào và ồn ào.
Vương Lịch đặt bàn tay lên đầu cô, cảm nhận sự mềm mại của những lọn tóc óng ánh, đôi mắt cũng sâu xa đến khó hiểu:
- Không phải, chỉ là cảm thấy không được tốt lắm.
_________Góc trò chuyện cùng tác giả
Thứ tư, ngày 16 tháng 2 năm 2021
Thời gian đăng: 1 giờ 30 phút
Hãy tuyên dương sự cố gắng của ad trong việc cố gắng chép bài từ đầu năm đến giờ. Suốt mấy ngày nay đã chịu khó thức đêm thức hôm viết bài, nhưng bởi vì quá buồn ngủ nên ad mặc kệ sự đời, đi ngủ. Không kịp viết chương vào ngày thứ 2 chúc Valentine mọi người, hôm nay cố kiếm thời gian rảnh để viết thì đã qua thứ tư mất rồi. Chương này cũng được viết trong hoàn cảnh ngồi, nằm, đứng, quỳ đều buồn ngủ nên xin phép cạp bớt 372 chữ.:((
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT