#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
Là con gái, chuyện mua sắm đương nhiên không thể thiếu trong đời. Có chồng nhiều tiền thì đương nhiên lại càng hăng hái.
Bằng chứng là bây giờ Hoàng My đang nắm tay người chồng của mình lượn vòng quanh trung tâm thương mại. Kiên Trung ngoan ngoãn theo sau, vẫn là gương mặt vô cảm ấy, thật sự không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
- Anh chưa có áo hoodie, giày thể thao, nón lưỡi trai và...
Hoàng My đưa một tay lên đếm, tay kia vẫn nắm chặt lấy tay Diên Thế Trường. Anh dường như đã quen với cái kiểu thiếu liêm sỉ của cô nên cũng không lên tiếng phàn nàn bất kì điều gì.
Chỉ có Kiên Trung tâm tình có chút phức tạp, ánh mắt như có như không mà chú ý đến Hoàng My, có chút cảm thấy yên tâm và hối hận khi thấy cô vẫn còn vui vẻ sau chuyện hôm qua như vậy.
Kiên Trung cũng không phải là người không hiểu lí lẽ, vẫn là hiểu rằng Hoàng My đã giúp anh ta và anh ta cũng biết ơn cô vì đã kịp ngăn cản trước khi anh ta làm ra chuyện dại dột đó.
Bởi vì đi mua sắm với một cô tiểu thư nên đương nhiên hai người đàn ông phải xách đồ. Nhỏ thì là mấy món trang sức vàng, kim cương. Lớn thì là mấy chục cái váy Hoàng My thấy đẹp là liền mua.
Quan trọng là cô có Tiền!
- Chồng yêu, anh xem! Chiếc áo này có phải rất hợp với anh không?
Hoàng My ướm thử một chiếc áo len mềm mại lên người Diên Thế Trường, anh ta cầm lấy chiếc áo, ướm lại vào người cô, rồi nói một câu:
- Mua đi.
Hoàng My mỉm cười và bảo nhân viên gói lại hai chiếc áo len cho mình.
Đang khoác tay chồng yêu dạo quanh trung tâm thương mại thì đột nhiên Hoàng My nhận được cuộc gọi, vừa nhìn cái tên thì cô cũng nhanh chóng bắt máy.
- | Tiểu My à, tuần sau cha mẹ phải ra nước ngoài công tác. Trước khi đi thì chúng ta muốn gặp mặt con và chồng con, ngày mai là cuối tuần, các con có thể thu xếp để về thăm cha mẹ không? |
- Vâng.
- | Vậy được rồi, ngày mai chúng ta ở nhà chờ các con |
Nhìn vẻ mặt của Hoàng My mất hứng, Diên Thế Trường thấy kì lạ, lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Ngày mai chúng ta phải về thăm cha mẹ em, anh có thể thu xếp công việc để đi không?
Nhìn ánh mắt đầy sự chán nản của Hoàng My, Diên Thế Trưởng cũng phần nào hiểu được rằng cô không muốn về nhà. Dù sao ở nhà anh ta cũng ăn sung mặc sướng, chẳng phải làm gì mà.
Hoàng My: "..." Ở nhà thì tôi cũng là tiểu thư mà!?
- Được rồi.
Trở về nhà sau một ngày dài, mới đó mà đã trưa mất rồi. Diên Thế Trường quyết định ăn trưa xong là sẽ lên công ty tiếp tục xử lý việc, là một tổng tài quả thật cũng không có mấy thời gian rảnh. Ngày mai còn phải về nhà vợ, công việc cần phải làm cũng nhiều hơn.
Hoàng My nằm trên giường, thả lỏng cơ thể, nhắm mắt tịnh tâm. Cô muốn vào thế giới thu nhỏ một chút, đã lâu lắm rồi chưa về thăm Min Cẩu và Tử Minh.
- Chào mừng tiểu thư trở về!
Sau khi Hoàng My xuất hiện thì vẫn là hai "người" ra chào đón cô.
Hoàng My bước vào trong căn nhà nhỏ, ngồi trên chiếc ghế thưởng thức tách trà của Min pha. Bao lâu rồi cô chưa nếm lại được mùi vị này.
Còn gì tuyệt vời hơn khi ngồi hít thở không khí trong lành với một tách trà trên tay, bên cạnh còn có 2 người đàn ông có nhan sắc sẵn sàng phục vụ.
Hai gương mặt đẹp trai này vẫn không có gì thay đổi, nếu không phải là quá quen và quá hiểu rõ hai "sinh vật" này thì Hoàng My chắc chắn cũng sẽ đổ đứ đừ trước nhan sắc và sự ga lăng này thôi.
- Hai ngươi ở đây thế nào?
- Thần đã dùng linh khí trong này để gia tăng sức mạnh, bây giờ chỉ cần một đường cắt thì liền có thể phá hủy một sân vận động.
Tử Minh cầm lưỡi hái trên tay, cười tà ma. Min quản gia nhìn anh ta với một ánh mắt khinh bỉ, cảm nhận được Hoàng My đang đưa mắt về phía mình, anh ta chậm rãi nói:
- Như hắn!
Vô cùng ngắn gọn và xúc tích, Min quản gia vẫn luôn kiệm lời như thế. Hoàng My mỉm cười, xem ra khi cô không có ở đây thì hai con sinh vật "yêu nhau lắm, cắn nhau đau" này đã cùng nhau tu luyện. Giờ còn có thể mạnh như thế.
- Không cần gắng sức, cứ cố gắng kiên trì, bây giờ ta muốn đi ngủ một chút.
Min chuẩn phong thái quản gia mà đưa tay mời cô vào phòng ngủ. Căn phòng ngủ đơn sơ nhưng đầy đủ, phong cách vintage vô cùng mộc mạc khiến cho Hoàng My thoải mái, cô lăn linh hồn mình lên giường và ngủ một giấc thật ngon.
Hoàng My chớp mắt mấy lần, cô đang đứng trong một không gian tối, vô cùng tối, không có một nguồn ánh sáng nào. Thậm chí cô còn hoài nghi không biết mình đã mở mắt chưa.
Cảm giác này thật giống như lúc mới xuyên vào vị diện công lược Từ Dật vậy, hơi khác một chút vì bây giờ mắt cô không bị băng mắt cản trở và gây khó chịu.
Chợt đèn sáng lên, Hoàng My thấy mình đang đứng trong một căn phòng. Nhìn kĩ thì...đây chẳng phải là căn phòng của cô ở Minh giới sao?
Ở giữa căn phòng có một đứa trẻ đang ngồi thơ thẩn nhìn cửa sổ, nếu không phải do là đôi mắt vô hồn kia còn chớp chớp vài lần thì chắc chắn khi có ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng, đó là một con búp bê sứ bé nhỏ xinh đẹp.
Đứng ở chỗ Hoàng My chỉ có thể thấy góc nghiêng bị mái tóc vàng óng xuề xòa đến rối bời của cô bé che đi phần nào, qua những khe hở cũng chỉ thấy hàng mi cong đôi khi lại chớp vài lần.
Căn phòng của cô ở Minh giới, với mái tóc đó...đây há chẳng phải là Hoàng My lúc bé sao!?
Cô bước đến gần cô bé, cố gắng nhìn thật kĩ. Nhưng chưa bước được 3 bước đã bị hành động quay phắt lại của cô bé làm giật mình.
Hoàng My nhìn gương mặt của cô bé...đây đúng thật là cô rồi! Nhưng tại sao...
Nhìn vào ánh mắt vốn phải là một viên đá quý Sapphire lấp lánh sang trọng, bây giờ lại tối đi đến nỗi không còn thấy ánh sáng nữa. Hoàng My định mở miệng nói gì đó thì tràng cảnh xung quanh đã vỡ vụn, chỉ còn hình ảnh một cô bé trợn mắt đứng nhìn đám cháy của một căn nhà trên một ngọn đồi. Còn cô thì đang lơ lửng trên không trung với một tâm thế hết sức bàng hoàng.
- Cẩn thận bỏng...
Đó là câu cuối cùng Hoàng My nghe được trước khi cô bật dậy với vầng trán lấm tấm mồ hôi.
Giấc mơ này...
Gương mặt của Hoàng My bây giờ chính là gương mặt hoang mang, bàng hoàng, ngỡ ngàng, ngơ ngác. Rốt cuộc giấc mơ đó là thế nào!?
Một cảm giác chẳng lành len lỏi vào tâm trí Hoàng My, cô cảm nhận được một sự bất an đến từ giấc mơ đó, nhiều hơn là vô cùng sợ hãi.
- Tiểu thư?
- Vào đi!
Lúc này thì Min quản gia gõ cửa, muốn kiểm tra xem Hoàng My đã thức hay chưa, nghe tiếng của cô thì chậm rãi mở cửa, đưa một cốc nước suối tinh khiết cho Hoàng My uống.
- Đã qua mấy tiếng rồi?
- Đã qua 10 tiếng!
Cả Hoàng My, Min Cẩu và Tử Minh đều không thể tin được là cô có thể ngủ lâu như vậy. Vẫn là Hoàng My hoang mang và hoảng hốt, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra!?
Một giấc mơ ngắn như vậy thôi mà có thể mất đến tận 10 giờ đồng hồ, chuyện này thật kì lạ...
____________________
Ad mới tập để móng tay dài, mỗi lần gõ phím là như muốn đục luôn cái màn hình vậy:Đ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT