Bởi vậy nên hôm nay, trước khi bước vào phòng ta liền cởi hài ra.
Vứt lên giường.
**3**.
Đông Phương Kì nhìn ta.
Ta huênh hoang hất mặt ngồi xuống ghế.
Bảo Đông Phương Kì đi cất hài cho ta.
Rồi pha ấm trà nóng mang đến đây.
Hơn nữa.
Nhân tiện mang luôn chăn mền bị đôi hài của ta làm dơ đi giặt.
Nhớ, ta muốn hắn tự giặt, không được để hạ nhân giặt.
Nhưng giặt làm sao thì giặt, phải kịp giờ chuẩn bị điểm tâm cho ta dùng.
Hiển nhiên là phải tự thân hắn chuẩn bị, không được nhờ tới hạ nhân.
Hắn là thê tử, hầu hạ trượng phu là lẽ đương nhiên.
Nhưng hạ nhân ở chỗ chính đạo, không tới lượt hắn sai sử.
Ta vừa nhếch môi đắc chí nhìn hắn vừa nói một tràng như vậy.
Thế là Đông Phương Kì thoáng im lặng nhìn ta một hồi, giống như đang suy tính gì đó.
Sau đó hắn quay sang, nhẹ nhàng hòa nhã nói.
"Lời Đường lang dặn, ta nhớ kĩ rồi."
**5**.
Ta vốn định là dày vò Đông Phương Kì một chút.
Thế nhưng lại bị ngữ khí của hắn dọa cho sợ.
Sao tự nhiên hắn ăn nói nhẹ nhàng vậy?
Còn nữa hắn nói hắn nhớ kĩ?
Nhớ kĩ là thế nào?
Nhớ kĩ để làm.
Hay là để trả đũa đây?
**6**.
Để làm.
Hắn nhớ kĩ để làm.
Đông Phương Kì đi cất hài cho ta.
Ta liền lén lút lấy đôi hài đó ra kiểm tra.
Nhưng không có ngân châm kim châm gì trong đó hết.
Đông Phương Kì lấy cho ta ấm trà.
Ta liền nhân lúc hắn không để ý đổ đi.
Kì lạ thay khóm hoa ngoài đó vẫn xanh tươi, không bị làm sao.
Đông Phương Kì đem chăn nệm trong phòng ta đi giặt.
Ta núp ở đằng sau trông coi, xem hắn có làm gì bất thường không.
Hắn không có làm gì bất thường.
Giặt đồ xong thì đem chăn mền đi phơi.
Ta không an tâm, liền bảo hạ nhân đem đống chăn mền kia thiêu hủy rồi chôn đi.
Kế tiếp thì Đông Phương Kì đúng giờ mang điểm tâm đến cho ta dùng.
Ta ngồi im không dám động vào.
Đông Phương Kì hình như hiểu ý, liền khẽ khàng khép nép xin phép ta cho hắn ăn cùng mâm.
Ta nhìn hắn.
Nói ừ một tiếng.
Hắn liền ngồi xuống gắp đồ ăn cho ta. Rồi mới gắp cho chính mình.
Ta lại tự giác gắp đồ ăn trong chén ta sang cho hắn.
Ta cười với hắn.
Hắn cũng cười với ta.
**7**.
Ta hoảng sợ chạy đi tìm mẫu thân.
Mẫu thân ta trước giờ là nữ nhân trong chính đạo.
Vừa nghe thấy biểu hiện của Đông Phương Kì, nàng liền khóc lóc.
Nàng nói cái tên ma đầu đó chắc chắn sẽ không an phận, chắc chắn sẽ mưu hại ta!
Nàng không nhịn được kéo tay ta đi tìm phụ thân.
Phụ thân nghe xong biểu hiện của Đông Phương Kì thì thở dài.
Nói bọn người ma giáo thâm tàn hiểm độc, xem ra ma giáo thiếu chủ không định buông xuống thù xưa.
Mà hiện tại bởi vì quan hệ giao hảo giữa chính - tà hai bên mà không thể làm gì hắn.
Phụ thân tự trách bản thân để ta chịu khổ rồi.
Nói xong liền lấy ra một cây roi bảo ta đánh người đi.
Ta quỳ xuống, dập đầu, xin phụ thân đừng như vậy.
Nỗi khổ này mình ta chịu là được rồi!!!
Đám hạ nhân trong phủ nhìn thấy cảnh này, cũng rươm rướm nước mắt khóc thương cho ta.
**8**.
Ngày hôm đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Mấy ngày kế tiếp Đông Phương Kì cũng vô cùng hiền lương thục đức như vậy.
Sáng gà chưa gáy hắn đã dậy, xuống dưới bếp chuẩn bị điểm tâm, nấu nước tắm.
Trưa thì mang toàn bộ y phục của ta đi giặt.
Chiều chiều thì đứng ở ngoài võ đường chờ ta luyện kiếm xong thì đến giúp ta lau mồ hồi.
Tối đến thì chuẩn bị chăn nệm đâu vào đấy, nấu nước rửa chân đợi ta vào phòng.
Thật sự là một người thê tử đảm đang chuẩn mực không chỗ chê.
**9**.
Lời thề nguyện ngày nào của ta bây giờ thật sự ứng nghiệm.
Cưới hắn về làm thê tử ta thật sự không dám ngủ trên giường.
Đêm nào cũng xách mền gối trèo lên mái hiên mà ngủ.
Hơn nữa ăn uống cũng không thoải mái, lần nào cũng cho hạ nhân ăn thử trước. Đợi đến khi thức ăn chỉ còn lại một đống đồ thừa nguội lạnh rồi ta mới dám ăn.
Mặc y phục cũng phải kiểm tra kĩ càng có bị giấu ám khí tà độc nào bên trong hay không.
Ăn mặc ngủ nghỉ đều không yên tâm thoải mái.
Ta thật sự bị hắn dọa sợ lắm rồi.
**10**.
Hôm nay ta đi dạo phố.
Đem cái thân thiếu ăn thiếu ngủ cùng hai con mắt thâm quầng dạo một vòng mấy cái hàng son phấn, trang sức này nọ, xem coi có cái gì Đông Phương Kì thích hay không.
Ta muốn kiếm một món lễ vật tỏ lòng thành, cầu hắn đừng dọa ta nữa.
Thà rằng hắn lưu manh đê tiện như trước kia thì chí ít ta còn ăn ngon ngủ ngon.
Sau đó, một cặp trâm cài tóc hình lông khổng tước chế tác tinh xảo lọt vào mắt ta.
Ta biết cái tên hoa hòe đó sẽ thích vật này, liền chạy vào hỏi mua.
Thế nhưng thật không may, cả hai cây trâm y hệt nhau kia đều được người ta đặt mua rồi, hiện tại chuẩn bị đóng gói đem giao.
Thế là ta liền thở dài thất vọng, chọn mua vài món trang sức khác mà ta nghĩ Đông Phương Kì sẽ thích. Nhưng tất cả đều bị người khác đặt mua từ mấy ngày trước rồi.
Những món còn lại trong tiệm toàn là mấy món không phải kiểu của Đông Phương Kì.
Ta liền đổi ý chạy đến cửa hàng vải vóc lụa là.
Nhưng mấy thước vải đẹp hạng nhất đều không còn hàng.
Thế là ta chạy sang cửa hàng son phấn, vật phẩm dưỡng nhan.
Đồ tốt đều bị người ta mua hết.
Không biết hôm nay là ngày gì nữa!!
Mấy món đồ dùng của nữ nhân đi đâu cũng không có hàng.
May sao, ngoài mấy thứ hoa hòe kia, ta biết Đông Phương Kì còn có sở thích tương đối giống nam nhân bình thường khác.
Hắn thích sưu tầm tranh cổ.
Đây là sở thích không phổ biến nên ít chỗ bán, cũng rất khó tìm. Nhưng trước đây Đông Phương Kì có nhờ ta đi mua tranh giúp cho hắn vài lần, nên ta biết vị trí cửa hàng tranh cổ duy nhất trong thành.
Vừa chạy đến.
Thì thấy bọn họ đang đóng cửa.
Bọn họ nói mặt hàng của năm nay vốn không có bao nhiêu món, đều bị mua hết rồi, bảo ta năm sau quay lại.
Nhưng bây giờ mới đầu năm thôi mà??
Thôi thì Đông Phương Kì cũng là người luyện võ, tùy tiện mua cho hắn một thanh kiếm cũng được.
Ai ngờ mười tám tiệm vũ khí trong thành đều không còn gì để mua.
**11**.
Ta ảo não ra về.
Trên đường về thì nhân tiện mua mấy cái bánh bao xá xíu.
Hồi nhỏ ta và Đông Phương Kì hay ăn bánh bao chỗ này.
Ta mang ba cái bánh bao rẻ mạc này về dâng lên cho hắn.
Cầu hắn ăn xong thì cư xử bình thường một cái.
Hắn nhìn mấy cái bánh bao ta mua.
Cầm lên, thanh nhã xé một miếng, bỏ vào miệng
"Đường lang, chàng thật là chu đáo!! Ta sau này phải hầu hạ chàng tốt hơn mới được."
Ta hít sâu một hơi căng thẳng.
**12**.
Ta sầu não!!
Rất sầu não!!!
Ta sầu, bởi vì ta biết Đông Phương Kì đang mưu tính gì đó!
Nhưng ta lại không biết hắn đang mưu tính cái gì.
**13**.
Ta mừng!!
Rất mừng!!!
Ta biết Đông Phương Kì mưu tính cái gì rồi!!!
Hắn muốn cho Đường gia nhà ta tán gia bại sản.
Hôm rồi ta vừa về nhà thì nhìn thấy hắn cài một cây trâm hình khổng tước rất quen mắt.
Đó chính là cây trâm khổng tước mà ta nhìn trúng hôm nọ.
Sau đó ta phát hiện ra.
Tất cả đồ trang sức ta không mua được hôm nọ hóa ra đều do Đông Phương Kì mua.
Vải vóc lụa là cũng thế.
Phấn son, đồ dưỡng nhan cũng vậy!!!
Tất cả đều do Đông Phương Kì mua về chất đầy một kho!!
Vũ khí, tranh cổ, mặc dù ta vẫn chưa tìm thấy, nhưng chắc chắn cũng do Đông Phương Kì chi tiền mua một cách vô tội vạ mới đến mức khiến người ta hết sạch hàng.
Hắn ngoài mặt giả vờ ngoan hiền để đánh lạc hướng, sau lưng lại chi tiền không ngớt tay.
Hắn chi nhiều như vậy để làm gì? Chắc chắn đơn thuần là muốn tiêu hết tiền của nhà ta, khiến bọn ta không xu dính túi.
Thế nhưng xui cho hắn. Đường gia bọn ta danh môn cao hộ, tài lực bát ngàn, chút chi tiêu này của hắn, hắn xài đến mãn đời cũng không chi hết tiền của nhà ta.
Mưu đồ lần này cùa Đông Phương Kì có chút nông cạn rồi.
Ta chỉ vào mặt Đông Phương Kì, bảo hắn bỏ cuộc đi. Ngoan ngoãn an phận làm thê tử ta, đừng âm thầm tính kế Đường gia bọn ta nữa. Nhất là tính kế tiền bạc nhà bọn ta.
Tính không hết đâu.
Ha ha ha.
**14**.
"Đường lang, ta chưa làm trọn phận thê tử, chưa đóng góp gì được cho nhà chồng. Hạ nhân trong phủ ta còn không dám sai sử, đừng nói là động đến tiền của nhà chàng."
Đông Phương Kì nói ma giáo chủ vẫn gửi tiền cho hắn.
Tiền hắn tiêu không phải tiền của Đường gia.
**15**.
Ban nãy thì ta nghĩ ta biết âm mưu của Đông Phương Kì là gì.
Nhưng bây giờ thì ta lại mù tịt.
Thế là ta quay về với những tháng ngày ăn không ngon ngủ không yên.
Nhưng mà...
Những tháng ngày đó cũng không kéo dài quá lâu.
Ta dù sao cũng là thiếu chủ chính đạo, không thể mãi ăn cơm thừa của hạ nhân, ngủ trên mái nhà, mặc y phục phải kiểm tra nửa ngày trời như vậy
Thế là dần dần ta phải mạnh dạn hơn.
Thay xiêm y cũng không kiểm tra nữa.
Ăn đồ ăn thì cứ thản nhiên ăn thôi.
Cho đến một ngày...
Thì ta lấy hết can đảm leo lên giường của mình, ngủ cùng Đông Phương Kì.
Sau đêm tân hôn, đây là lần đầu tiên bọn ta ngủ chung.
Ta nghĩ Đông Phương Kì đã ngủ rồi, không ngờ vừa cảm nhận được ta leo lên giường, hắn liền quay sang ôm lấy ta.
Rồi nói.
"Đường lang...."
"Hửm?"
"Sao hôm nay lại lên ngủ cùng người ta vậy, không sợ người ta ám sát chàng sao?"
Ta nhắm mắt, đỏ mặt nghiến răng nói: "Đây vốn dĩ là giường ta, ta vì sao không thể ngủ?"
"Ừm, chàng có thể ngủ ở đây mà, đâu ai dám cấm chàng."
Nói rồi hắn im lặng.
Một hồi sao, hắn lại gọi: "Đường lang..."
Ta lúc này đã lim dim.
"Ừm..."
"Trong cơm chiều hôm nay của chàng..."
"Ừm..."
"Có độc."
_________________
**Lời tác giả**: còn tiếp
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT