1.

Nghe lời đề nghị của tôi, Viễn Lâm liền đột ngột cứng đơ cả người.

Tôi có lấy ngón tay chọt chọt mấy cái, nhưng cậu ấy không có phản ứng.

Theo quy tắc xã hội— Im lặng là đồng ý. Tôi liền gọi điện cho trợ lý, nhờ cậu ấy đến nhà tôi dọn sẵn phòng ngủ cho khách.

Sau đó tôi lại bảo phục vụ nhà hàng gói thức ăn mang về.

Kế tiếp tôi liền bế Viễn Lâm ra xe, một đường lái thẳng về căn hộ cao cấp của tôi.

Từ đầu đến cuối cậu ấy vẫn cứng đơ cả người.

2.

Sáng sớm, tôi vừa đánh răng vừa nhìn Viễn Lâm đang quỳ rạp dưới sàn.

Không biết chuyện gì xảy ra, tôi liền quan tâm, hỏi cậu ấy có chuyện gì, tại sao lại quỳ nữa rồi.

Chẳng lẽ giường ngủ trong phòng khách không đủ êm sao?

Hay là do trợ lý của tôi sắp xếp cho cậu ấy thiếu thứ gì?

Mặc kệ những câu hỏi của tôi, Viễn Lâm vẫn òa khóc dữ dội, dùng thái độ ấm ức mà hỏi, rốt cuộc cậu ấy đã làm gì sai mà tôi năm lần bảy lượt chạy đến tìm cậu ấy kiếm chuyện.

Thậm chí bây giờ còn bắt cóc cậu ấy.

Cậu ấy cầu xin tôi tha cho cậu ấy, cũng đừng chơi đùa với cuộc sống của cậu ấy nữa.

Cậu ấy thật sự chịu hết nổi rồi.

Tôi liền đi vào nhà vệ sinh, súc miệng, sau đó liền quay ra, nói:

"Tôi không có bắt cóc em."

"Cũng không muốn chơi đùa với cuộc sống của em."

Viễn Lâm liền khóc lóc, hỏi tôi nếu không muốn chơi đùa với cậu ấy, vậy thì rốt cuộc tôi muốn làm gì với cậu ấy.

"Tôi muốn cho em những điều tốt đẹp nhất."

3.

Tôi thật sự không cách nào hiểu nổi.

Khi chúng ta yêu một ai đó, chúng ta sẽ mong muốn cho họ những điều tốt đẹp nhất.

Đây không phải kiến thức phổ thông sao?

Vậy thì tại sao khi tôi vừa nói ra câu này, Viễn Lâm lại nhìn tôi như thể tôi vừa bắt cậu ấy giải toán cao cấp thế?

4.

"Quý.... quý.... khách... à không.... Châu tổng... anh nói vậy là ý... ý gì?"

Chính xác thì câu "tôi muốn cho em những điều tốt đẹp nhất" khó hiểu chỗ nào ấy nhỉ? Tôi thì cảm thấy câu này ý trên mặt chữ, vô cùng đơn giản. Viễn Lâm bắt tôi giải thích, tôi chẳng biết phải giải thích chỗ nào.

Tôi còn đang không biết trả lời câu hỏi trước đó thế nào thì Viễn Lâm lại lắp bắp hỏi tiếp:

"Tại sao... tại sao anh lại muốn cho tôi... tôi những điều tốt đẹp nhất...?"

À, câu này dễ, tôi trả lời được.

"Tại vì tôi yêu em."

5.

Tôi là một người ưu tú.

Là một người ưu tú, tôi luôn đặt việc rèn luyện phát triển bản thân lên hàng đầu.

Mỗi ngày, tôi đều cố gắng học thêm những điều mới mẻ.

Điều tôi học được ngày hôm nay là: khi thích một ai đó, phải nói ra bằng lời cho người đó biết.

Okay, tôi nhớ rõ rồi.

Lần sau sẽ rút kinh nghiệm!

6.

Sau khi tôi nói ra ba chữ "Tôi yêu em", Viễn Lâm liền cuốn gói chạy khỏi nhà, không thèm quay lại.

Tôi không biết cậu ấy đã đi đâu, liền đến chung cư cũ nát của cậu ấy ngồi chờ.

Chờ từ sáng đến nửa đêm vẫn không thấy cậu ấy đâu.

Không hiểu sao trong lòng cảm thấy thất vọng.

Lồng ngực trở nên nặng nề, khó chịu vô cùng.

Khóe mắt cũng hơi cay cay nữa.

Tôi còn đang không hiểu bản thân mình bị làm sao, thì trợ lý của tôi liền gọi điện đến.

Tôi vội vã chạy về căn hộ cao cấp của mình, quả nhiên như lời trợ lý nói, Viễn Lâm đang ngồi ôm gối trước cửa nhà tôi.

"Châu tổng, anh đi đâu cả ngày vậy? Tôi ngồi ngoài này đợi anh từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy."

"Tôi qua nhà cũ của cậu ngồi đợi."

Khoảnh khắc đó, không hiểu sao giữa chúng tôi lại có một khoảng lặng.

Nối tiếp sau đó là tiếng cười khúc khích của Viễn Lâm.

Cậu ấy cười chảy cả nước mắt.

Nụ cười hệt như thiên thần.

Vừa lấy tay dụi mắt, cậu ấy vừa nói:

"Châu tổng, tôi thật sự không nghĩ tới. Lần đầu tiên gặp anh tôi còn tưởng anh là xã hội đen, không ngờ được anh lại khờ đến mức này. Hóa ra những điều anh làm trước đây là để theo đuổi tôi sao? Lúc đó tôi còn tưởng anh đòi nợ tôi đó!"

Lúc nói ra những lời này, Viễn Lâm vẫn đang ôm bụng cười.

Không hiểu sao tôi lại có cảm giác lúc này là thời điểm thích hợp để mỉm cười. Nụ cười mà tôi tốn công tập luyện suốt một tháng qua.

Không ngờ vừa nhìn thấy nụ cười của tôi, Viễn Lâm lại cười đến mức ngã lăn ra đất, xem tí nữa là tắt thở.

Tôi hoảng sợ, chạy lại kiểm tra cho cậu ấy thì vô tình nghe được một câu:

"Châu tổng... tôi nghĩ... chúng ta có thể thử hẹn hò."

Tôi còn nhớ như in, ngày hôm đó tiết trời vừa chuyển đông. Những bông tuyết đầu mùa cứ như vậy mà rơi xuống, nhuộm trắng xóa cả thành phố.

Cảnh tượng đẹp đẽ đó, có lẽ đến chết tôi cũng không quên được.

Không quên được.

7.

Tôi cùng Viễn Lâm sống chung với nhau được nửa năm. Hai người vẫn ngủ hai phòng riêng biệt.

Tôi biết nhiều người trong giới thượng lưu thường có kiểu sống buông thả, nhưng tôi thì không. Mối quan hệ hẹn hò chung quy vẫn không phải hôn nhân, có nhưng ranh giới tuyệt đối không thể vượt qua.

Dù rất muốn.

Nhưng tôi phải thừa nhận, sống chung lâu ngày, tai nạn khó tránh xảy ra.

Giống như cái lần chúng tôi cùng nhau xem phim, trong bóng tối, Viễn Lâm vô tình đặt tay lên chân tôi. Khiến cho cái chân đó đứng lên, mặc dù tôi đang ngồi.

Hay một lần khác, tôi đi làm về thì phát hiện Viễn Lâm đang mặc áo sơ mi của mình. Áo rộng che đến đầu gối, nên cậu ấy lười mặc quần, cứ như vậy mà đi qua đi lại trong nhà cả buổi.

Còn có cả lần tôi đi tắm, vừa kéo rèm ra liền phát hiện Viễn Lâm đang bán khỏa thân nằm trong bồn. Cũng không hiểu tại sao cậu ấy lại không khóa cửa, thấy tôi bước vào cũng không lên tiếng.

Mặc dù mấy lần đó đều nguy hiểm đến mức khó nhịn, thế nhưng tôi đều may mắn nhịn được, nên cuối cùng vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Tôi rất tự hào về bản thân.

Cơ mà thời gian gần đây không biết Viễn Lâm bị cái gì, mặt mũi cứ hầm hầm không vui. Tôi hỏi thì cậu ấy không chịu trả lời.

Thật khó hiểu.

8.

Một đêm nọ, tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì Viễn Lâm gõ cửa phòng.

Tôi hỏi cậu ấy có chuyện gì.

Cậu ấy nói mới xem phim ma, không dám ngủ một mình.

Thế là tôi liền để cậu ấy ngủ cùng tôi.

Hiển nhiên là tôi ngủ dưới đất, cậu ấy ngủ trên giường.

Thế nhưng đến nửa đêm, Viễn Lâm lại ngủ say đến mức lăn xuống đất. Không biết cậu ấy mơ thấy cái gì mà lại ôm chầm lấy tôi, dụi dụi đầu vào lồng ngực.

Tôi liền bế cậu ấy đặt lại lên giường, sau đó mở cửa ra ngoài, âm thầm đi vào nhà vệ sinh giải quyết.

Thế nhưng còn chưa kịp rời khỏi, một cái gối đã bay trúng ngay đầu. Tôi quay lưng nhìn lại thì thấy Viễn Lâm đang ngồi trên giường, hai mắt mở to nhìn tôi tức giận.

Cậu ấy dùng vẻ mặt không biết làm thế nào mà nói:

"Có ai mà khờ như anh không! Bưu kiện tôi đã freeship đến tận cửa rồi, anh còn không biết mở ra check hàng!!!"

Tôi liền nghiêng đầu hỏi: "Hôm nay có ai gửi bưu kiện cho anh sao? Sao quản lý chung cư không báo nhỉ?"

Viễn Lâm liền làm mặt giận đùng đùng đi lại chỗ tôi, nắm tay áo kéo tôi về giường.

Sau đó...

9.

Gom củi ba năm, đốt trong một giờ.

Cả đời tôi chính nhân quân tử, chỉ vì yếu lòng một đêm mà trở thành loài cầm thú.

Nhìn Viễn Lâm nằm trên giường không ngồi dậy được, tôi liền nắm tay cậu ấy, hứa sẽ chịu trách nhiệm.

Chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.

10.

Như đã kể trước đây, tôi vì không chịu được việc gia đình tạo áp lực bắt ép tìm kiếm đối tác hôn nhân, nên mới tạm thời dọn ra sống riêng.

Thế nhưng bây giờ tôi đã xác nhận được đối tượng kết hôn, không cần lo áp lực từ gia đình nữa, cũng không còn lý do để tiếp tục sống bên ngoài.

Có lẽ đã đến lúc mang Viễn Lâm về ra mắt gia đình rồi.

Nghĩ rằng mọi người nghe tin sẽ rất bất ngờ, thế nhưng khoảnh khắc nghe tôi gọi điện thông báo muốn dẫn bạn trai về nhà, cha mẹ tôi chỉ hỏi duy nhất một câu:

"Con rước thứ đó về rồi nhà ta làm sao duy trì hương khói?!!"

Giọng điệu bọn họ vừa như tức giận, vừa như muốn khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play