**1**.

Sư thúc muốn cùng ta sống hết kiếp này.

Ta lại muốn lên trời làm thần tiên.

Ta vừa nói ra những lời này, trong mắt sư thúc liền lộ ra sợ hãi cùng ưu thương.

Ta thấy tình huống này khó xử quá, chỉ muốn trở về làm một đóa Tuyết Linh Hoa cô độc lãnh diễm bên cạnh giường sư thúc.

Nhưng khổ thân thế nào, miếng bạch ngọc kia cư nhiên vẫn muốn chơi ta!!

Ta cầm nó, chà nò, sờ soạng nó, cắn nó, liếm nó, quăng nó, ném nó.

Làm cái giống gì vẫn y nguyên hình dạng con người.

Ta tức giận ném miếng ngọc đi, nó cũng không bể.

Sư thúc nhìn thấy ta như vậy, chỉ bi thương nói một câu: "Nếu ngươi đã kiên quyết như vậy...chi ít...những ngày còn lại của người..."

Một giọt nước mắt lăn xuống bên má.

"...có thể ở bên cạnh ta không?"

Y nắm chặt lấy hai tay ta, đôi mắt phiếm hồng nay càng thêm đỏ.

Tâm can ta có chút...xót.

**2**.

Ta nghĩ đến một chuyện.

Đối với ta, y chỉ là một vị sư thúc anh tuấn, đường nét tinh tế, ngũ quan rõ ràng. Khí chất tĩnh lặng mà lại cao lớn tựa đại thụ ngàn năm, tính cách lại ôn nhu chu đáo. Chưa kể cơ bụng cơ ngực khối nào ra khối đó, bắp tay cũng rắn chắt có lực mà không thô to.

Nếu ta gặp y khoảng vài chục năm trước, suy nghĩ của ta sẽ rất khác.

Nhưng ta chỉ gặp y vài ngày thôi. Bởi vậy nên, đối với ta, y đơn giản chỉ là như vậy.

Thế nhưng...

Ta đối với y...

Hoặc ít nhất là cái vị Y Hoa có dung mạo giống hệt ta kia, người đó đối với y ắt hẳn là tình cảm khắc cốt ghi tâm, là chờ đợi một nghìn năm dai dẳng.

Y đợi lâu như vậy, mới gặp lại người...có thể xem là ái nhân của mình.

Mà ta lại thẳng thừng nói rời đi là rời đi.

Y cũng không níu kéo gì.

Chỉ muốn ở cạnh ta mấy ngày tới.

Ta cũng hơi...xúc động rồi.

**3**.

Ngày thứ sáu, bốn ngày trước khi phi thăng.

Văn Thụ dẫn ta đi vào rừng cổ thụ bao quanh hang động.

Y dẫn ta đến một hồ nước.

Y nói đây là nơi đầu tiên hai người bọn họ gặp gỡ.

Lúc đó y đang ngâm mình trong dục tuyền thì vô tình nghe thấy tiếng động. Lúc quay lại đã nhìn thấy cái người tên Y Hoa kia hai mắt chớp chớp đứng sau bụi rậm, hai má đỏ hồng.

Y có ý tốt đến bắt chuyện cùng cái người kia thì biết dược Y Hoa là tân đệ tử, chưa rành đường đi nước bước mới lạc đến đây.

Y dẫn đường cho hắn, hai người bọn họ từ đó liền quen biết.

Ta nghe xong chỉ biết thay sư thúc thở dài một tiếng.

Ta chỉ là một đóa Tuyết Linh Hoa cô độc lãnh diễm kế bên giường y thôi mà còn hiểu chuyện hơn y. Cái tên Y Hoa đó rõ ràng đâu có lạc đường. Hắn là đang nhìn trộm y tắm thì có!!

Cái người vô ý vô tứ như vậy mà sư thúc cũng yêu, mắt nhìn người của y đúng là quá tệ.

**4**.

Tối hôm đó sư thúc hỏi ta có thể nằm cạnh hắn không.

Ta nghe vậy liền đắn đo trăn trở.

Dù ta thích ngắm y thế nào thì bọn ta cũng là người lạ, y lúc ngủ lại thích cởi trần, nằm bên cạnh thật sự hơi ngại.

Bởi vậy nên ta đồng ý.

Nhưng mà bọn ta chỉ là mỗi người một bên giường nằm cạnh nhau thôi, cơ bụng kia chung quy...

...hầy.

**5**.

Ngày thứ bảy, ba ngày trước khi ta phi thăng.

Sư thúc dẫn ta xuống núi, đến kinh thành của người phàm.

Y nói ta trước kia rất hoạt bát. Thường xuyên trốn sư tôn xuống núi rong chơi. Y chạy theo bắt ta lại, cuối cùng lại bị y dụ trở thành đồng bọn.

Đường phố kinh thành, chưa có nơi nào bọn ta chưa đi tới, chưa có trò vui nào chưa trải nghiệm, cũng chưa có món ăn vặt nào chưa nếm qua.

Nói rồi liền mua cho ta một bịch hạt dẻ rang. nói rằng ta trước đây rất thích ăn món này.

Ý sư thúc là Y Hoa thích ăn món này.

Ta chỉ là một đóa Tuyết Linh Hoa cô độc lãnh diễm bên giường y thôi. Ta không ăn hạt dẻ, có ăn cũng không nếm được gì.

Ta định nói với y như vậy đó.

Nhưng sau khi nhìn thấy y lột vỏ hạt vẻ đút đến bên miệng ta, ta liền há họng đớp.

Thậm chí còn nhân cơ hội mút nhẹ đầu ngón tay y.

Hạt dẻ thì không biết thế nào chứ ngón tay của sư thúc thì ngọt.

Nhưng cũng chưa ngọt bằng khuôn mặt sư thúc lúc cười rộ lên.

Hai má...sao nóng thế này.

**6**.

Đêm đó ta vẫn ngủ cùng y.

Không gian thanh vắng, y bất chợt đặt tay mình lên tay ta.

Mười ngón tay cứ vậy đan vào nhau cả đêm.

Ta cũng không ngủ được cả đêm.

**7**.

Ngày thứ tám, hai ngày trước khi phi thăng.

Tiểu thúc dẫn ta đến một vườn hoa rực rỡ, một gian nhà tranh mộc mạc dựng giữa trời, tạo cho người ta cảm giác thanh yên.

Y nói đây là nơi ở của ta trước kia.

Ý y là nơi ở của Y Hoa lúc còn sống.

Đồ đạc vật dụng qua một nghìn năm vẫn không thay đổi.

Đúng là đồ của người tu chân, bền thật. Tụi nó mà biết hấp thụ linh khí chắc cũng thành tinh giống ta rồi.

Ta hứng thú đi dạo một vòng ngắm nhìn đồng loại. Cơ mà bọn chúng không có linh thức, ta chào bọn chúng, bọn chúng cũng không chào lại.

Đúng lúc ta đến gần một khóm hoa li ti màu đỏ, sư thúc liền ngăn ta.

Ta hỏi tại sao.

Y nói hoa này...có độc.

Ta hỏi độc thế nào.

Sư thúc cúi mặt túm tím cười ngại ngùng, nói trước đây Y Hoa nhặt về khóm hoa này, chưa biết công dụng của chúng liền bảo sư thúc đến xem thử.

Trong lúc sư thúc đang xem thì cái tên Y Hoa kia bất cẩn ngã vào khóm hoa, kéo theo sư thúc. Sau đó...vài chuyện xảy ra.

Nói đến đây y liền cười cười phất phất tay áo xoay người bỏ đi.

Thôi rồi, ta hiểu rồi.

Cái tên Y Hoa đó mà thật sự bất cẩn vấp ngã, ta đi bằng đầu!!

**8**.

Tối hôm đó sư thúc ôm ta.

Hi hi.

**9**.

Ngày thứ chín, một ngày trước khi phi thăng.

Sư thúc dọn một mâm cơm, đãi ta ăn.

Ta lại định nói ta là Tuyết Linh Hoa.

Nhưng chưa kịp nói ra, sư thúc lại nói mấy món này là y tự nấu.

Ta nghĩ y thật sự xem ta là Y Hoa rồi, không phải Tuyết Linh Hoa.

Trong lòng ta khó chịu vô cùng.

Ta cảm thấy ghét cay ghét đắng cái tên Y Hoa đó.

Cái người vô sĩ lúc nào cũng lợi dụng sự trong sáng của sư thúc mà ăn tàu hủ y như vậy, có gì hay ho đâu chứ!

Ta đem cái cục tức này cùng mỹ thực trên bàn nuốt trôi vào bụng.

Hừ! Cho ngươi được y yêu thương!! Cũng chết một đống rồi! Giờ người ăn đồ ăn y nấu cũng là ta, không phải ngươi!!

**10**.

Đêm hôm đó có một tên đồ đệ chạy đến.

Hắn nói ở một môn giáo khác có tu sĩ tẩu hỏa nhập ma chạy loạn, không biết là đã chạy đi đâu. Họ muốn nhờ sư thúc hỗ trợ tìm kiếm.

Sư thúc ôm ta nằm trên giường, nói hết ngày mai sẽ đi.

**11**.

Ngày thứ mười, ngày ta phi thăng.

Đến ngày đến giờ, trên đầu ta sẽ mở ra một cái lỗ chỉ ta nhìn thấy, đó chính là thông thiên đạo, chỉ cần dùng lực nhảy lên liền thành thần.

Ta dậy trước cả sư thúc, chạy ra ngoài hang động, chạy vào rừng cổ thụ. Định cứ như vậy mà đi. Đỡ phải chia tay quyến luyến. Càng không phải lo bản thân sẽ đổi ý

Ta là linh hoa, khác với con người, phi thăng là thiên mệnh của ta, không phải cãi lệnh trời, cũng khômg cần trải qua độ kiếp.

Có người nói Tuyết Linh Hoa là do thần tiên hóa thành mới có thiên mệnh như vậy.

Thế nhưng bây giờ ta lại ước kiếp trước của ta là Y Hoa...

Thông thiên đạo mở ra rồi.

Không biết bây giờ sư thúc đang làm gì.

**12**.

Ta thẫn thờ một hồi thì phát hiện ra mình đang trên đường trở về hang động.

Cùng lúc này có tiếng đàn da diết phát ra từ bên trong.

Vẫn là khúc nhạc nhẹ nhàng quen thuộc kia. Nhưng âm thanh tấu ra lại bi thương đến tận cùng.

Thôi đúng rồi, ban nãy ta không biệt mà đi. Sư thúc bây giờ nhất định mang theo tâm thế mãi mãi không thể gặp ta nữa mà tấu ra bản nhạc này.

Ta phải vào nói với y...

Nói với y cái gì?

Mà tại sao ta lại trở về đây? Đáng lí ra giờ này phải phi thăng rồi chứ! Thông thiên đạo vẫn đang ở trên đầu đó.

Tại sao lại muốn...trở về đây cơ chứ?

Đáng lẽ ta nên rời đi.

Nhưng khúc nhạc này quen thuộc quá.

Ta không rời đi được.

Mảnh bạch ngọc đeo bên hông phát sáng.

Nước mắt không kiềm được chảy xuống thành dòng.

**13**.

"*Văn Thụ sư ca, nhạc khúc này huynh nghe ở đâu vậy*."

"*Ta viết*!"

"*Ngươi viết? Sư ca, ngươi làm cách nào viết được vậy, dạy ta đi*!!".

"*Vừa viết trong lòng vừa nghĩ đến người mình thích, lấy tâm gửi vào nhạc...liền có thể viết ra*."

"*Người mình thích? Văn Thụ sư ca...huynh đừng nói ngươi có người trong lòng, viết nhạc cho người ta nghe nha*."

"*Không sai*."

"*Vậy...người kia nói gì*?"

"*Y hỏi nhạc khúc này ta nghe ở đâu vậy*."

"..."

"*Ta nói ta tự viết. Y liền hỏi nhạc khúc này ta viết thế nào, muốn ta chỉ y*."

"..."

"*Ta liền nói*..."

"*Ta cũng thích huynh*!!!"

**14**.

Thân thể này của ta là do bạch ngọc tạo ra, sư thúc cẩn thận để ta đeo nó bên người suốt mấy ngày nay.

Ta xém nữa là quên mất, sư thúc có nói qua, mảnh ngọc này ngoài việc tạo ra thân xác còn có thể lưu giữ ký ức, dù qua bao kiếp, vẫn sẽ không quên.

Thế nhưng vì cái gì đến tận bây giờ mới cho ta nhớ lại?

Mảnh bạch ngọc kia quả nhiên là đang chơi ta mà!!

Ta chậm rãi bước vào trong hang đá.

Tiếng đàn chợt dứt.

"Văn Thụ sư ca!"

Y nhìn ta.

Hai mắt mở to đầy kinh hãi.

Cả người lập tức phóng tới, đẩy ta ra.

**15**.

Một đạo linh lực đâm xuyên người Văn Thụ.

Máu huyết đỏ tươi, mưa ngập trời.

Phía sau lập tức có một nhóm người ập tới.

"Điểm huyệt đạo hắn!"

"Trói hắn lại!"

"Chết tiệt, chạy đâu không chạy, lại chạy đến môn phái bọn ta!!

Ta không nghe rõ những âm thanh tiếp theo nữa.

Trong lồng ngực lúc này là cơ thể ấm nóng của y.

Máu vẫn chảy ra.

Chiêu vừa rồi là xuyên tim.

Ta đặt tay lên vết thương của y, nhỏ giọng bảo.

"Văn Thụ sư ca."

"..."

"Ta là Y Hoa."

"..."

"Ta giữ đúng lời hứa...trở lại tìm huynh đây."

"..."

"Huynh nhìn đi, ngoài trời đang mưa kia. Là trận mưa đầu xuân đó."

"..."

"Thời tiết thế này, nếu có thể ăn hạt dẻ rang nóng hổi thì thật tốt biết bao."

"..."

Mặc kệ ta có nói gì đi nữa, một sự im lặng đáng sợ vẫn bao phủ khắp không

gian.

Cơ thể ta cũng chậm rãi tan biến.

**17**.

Ta là một đóa Tuyết Linh Hoa cô độc lãnh diễm giữa tuyết sơn. Hấp thụ linh khí của đất trời nghìn năm nay mà tu luyện thành tinh.

Ta có thể chữa bách bệnh, cũng có thể cải tử hoàn sinh.

Chỉ cần ta cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân, hồn phách ngàn năm...

...tan thành mây khói.

**18**.

Ta chậm rãi mở mắt.

Điều đầu tiên nhìn thấy là đồng hoa trải dài đến chân trời, mây trắng bay sà trên đất, lãnh tựa tuyết sương.

Mặt trời đỏ rực to như tòa điện, sắc trời hoàng hôn đẹp mộng mơ.

"A ha! Y Hoa! Một nghìn hai trăm năm rồi! Ngươi cuối cùng cũng lịch kiếp thành công!"

Ta giật mình quay đầu lại. Phía sau lưng là một nam tử thanh tú, khí chất tươi sáng, ấm áp, dễ chịu.

Y xoa xoa vai, kể khổ nói: "Những người khác lịch kiếp chưa tới một trăm năm liền trở về. Có kẻ lịch kiếp xong sớm còn bay nhảy chơi đùa dưới trần mấy chục năm. Văn Thụ và ngươi cư nhiên lại chọn trúng chỗ của đám người tu tiên mà đầu thai, sống dai như vậy. Ngươi đáng lẽ một nghìn năm trước đã lịch kiếp xong rồi, cuối cùng lại bị Văn Thụ làm cho quyến luyến mà trở lại nhân gian. Chỉ khổ cho cái thân này của ta, bao nhiều bổn phận của ngươi mỗi năm đều phải lo cả!"

"Cho hỏi...ngươi là...ai? Đây là...đâu?

Vị nam tử kia mỉm cười nhìn ta: "Hầy mới trở về nên đầu óc chưa tỉnh chứ gì? Đừng lo, ai cũng vậy cả. Để ta nhắc cho ngươi nhớ!"

Nói rồi, y tự nhiên chỉ vào ta: "Đây là thần giới! Ngươi là Hoa thần Y Hoa, hộ thần của vạn hoa, cũng là người chưởng quản sự sinh sôi của thực vật."

Sau đó y lại chỉ vào bản thân: "Còn ta là Xuân thân, hộ thần của tiết xuân, tên của ta..."

Y tít mắt cười: "...là Xuân Bình!"

_________________________

**Lời tác giả**:

Dành cho những bạn đọc từ đầu: Y Hoa và Văn Thụ từng làm cameo trong phần 6 và 23, không biết ai để ý không.

Dành cho những bạn đọc skip: Xuân Bình là một nhân vật trong phần Bốn Mùa. Hai phần này liên kết với nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play