**1**.
Và thế là ta và Đông Phương Kì thành thân.
Ngày hôm đó, khắp chốn võ lâm tề tựu về cùng một chỗ. Chính tà hai bên kết tình huynh đệ, ca hát tưng bừng, ăn uống no say, ai ai cũng đều vui vẻ.
Nhưng mà vui vẻ vì chung thân đại sự của thiếu chủ nhà bọn họ thì ít. Vui vẻ vì giẫm lên máu xương của hai người bọn ta để đạt được hòa bình yên ổn thì nhiều hơn.
Cơ mà cũng không sao!
Dù gì cũng là ta cưới hắn gả!
Ha ha ha!!!
**2**.
Ta cảm thấy không an tâm.
Ta cảm thấy bất an tột độ.
Ta cảm thấy không còn niềm tin vào bất cứ thứ gì.
Đông Phương Kì hắn...hắn...
Hắn ngoan lắm.
**3**.
Ta không phải quen biết Đông Phương Kì ngày đầu tiên.
Lúc ta đi rước dâu, đường xá hai bên náo nhiệt tưng bừng. Ta ngồi trên ngựa chắp tay đa tạ sự hân hoan nồng nhiệt của mọi người.
Thế nhưng họ không biết...
Ngoài mặt thì ta tươi cười rạng rỡ mang theo gia nhân cũng vô số sính lễ đến rước hắn về.
Nhưng trong bụng ta đã biết trước Đông Phương Kì làm gì ngồi yên để bị gả đi. Hắn nhất định sẽ tính kế tẩu thoát.
Thế nên ta liền tương kế tựu kế. Nửa tháng trước ngày rước dâu, ta đã lệnh cho thủ hạ âm thầm bí mật mai phục khắp nơi trong địa phận ma giáo, nhân cơ hội Đông Phương Kì tẩu thoát một thân một mình mà tập kích, điểm hết huyệt đạo của hắn, để hắn trong ngày hôm nay không thể cứ động được, nhất là khi động phòng. Sau đó thì mới vác hắn về để tiếp tục gả đi.
Nhưng không!
Thủ hạ ta báo lên, hắn như vậy mà không có trốn!
Lúc tân nương được dắt lên kiệu hoa, ta cố tình ngồi xuống ngó lên, xem thử bên dưới khăn trùm đầu kia có thật sự là hắn không.
Cùng lúc đó, Đông Phương Kì ngó nhìn xuống ta.
Hắn nhếch môi, cười một nụ cười nhẹ nhàng e lệ.
Chết tiệt! Như vậy là hắn đã đoán trước mưu tính của ta.
Hắn nhất định là có tính toán gì khác!
**4**.
Hắn không tính toán gì cả...
Thế nhưng ban đầu ta đâu có tin!
Thông thường khi rước dâu, tân lang lúc nào cũng phải cưỡi ngựa đi trước kiệu.
Nhưng ta thì không dám đi xa kiệu như vậy, ta nhất định phải dè dè bên cạnh, mắt chăm chăm nhìn, chỉ cần hắn có động tĩnh nào ta liền ra tay.
Thậm chí xem tí nữa đâm vào thân cây ven đường ta cũng không hay. Nếu không nhờ Đông Phương Kì ngồi ở trong kiệu dùng nội lực đốn gã cái cây đó đi, ta đã ngã ngựa từ bao giờ.
Hắn thậm chí còn ở trong kiệu, yểu điệu nói ra: "Đường lang, chàng không sao chứ?"
Không được rồi, hắn chắc chắn âm mưu gì đó.
**5**.
Lúc đến trước đại môn chính phái, bà mai dắt tay hắn đi vào trong.
Hắn nhõng nhẽo, nói không phải ta dắt thì hắn không vào.
Ta hít vào một hơi lạnh lẽo.
Ta lập tức lệnh cho thuộc hạ kiểm tra thật kĩ cái bàn tay trắng trẻo đó, xem coi hắn giấu độc khí gì không.
truyện tiên hiệp hayNhưng tìm mãi vẫn không tìm ra trên tay hắn có gì bất thường.
Ta tức giận, bảo hắn đứng trước mặt mọi người cởi hết ra để bọn ta kiểm tra. Chưa tìm ra ám khí, hắn đừng hòng bước vào đại môn Đường gia.
Lúc này thuộc hạ ma giáo liền tỏ ra bất mãn,
Mà thuộc hạ của ta cũng bắt đầu dè dặt.
"Thiếu chủ, người đừng nghi ngờ thiếu phu nhân nữa. Từ đầu đến cuối nãy giờ, hình như toàn là phía chúng ta gây chuyện."
Vô dụng! Bọn chúng cũng là danh môn chính đạo, tại sao không hiểu được bọn người ma giáo nham hiểm đến cỡ nào!
Nếu mà ta không tính xa hơn hắn, người bây giờ phải gả đi là ta rồi!
Cho đến lúc phụ thân của ta bước ra hỏi tại sao nãy giờ vẫn chưa vào trong. Thuộc hạ của ta liền thuật lại mọi việc.
Phụ thân lập tức tức giận mắng ta không biết chừng mực. Chính tà hai phái bây giờ về chung một nhà. Bái đường xong, ta và Đông Phương Kì liền kết thành duyên nợ. Coi như hôm nay Đông Phương Kì thật sự giống như trước kia âm mưu bày trò trẻ con chơi khăm ta một cái, thậm chí là hai cái ba cái. Thế thì đã sao? Ta đã giành đóng vai tướng công nhà người ta rồi, chẳng lẽ không có được đức tính bao dung của bậc trượng phu, nhịn hắn một chút không được à? Hắn với ta còn phải sống với nhau cả đời, hắn có thể chơi khăm ta được bao nhiêu lần? Còn ta nữa, thân là nam nhi đại trượng phu thân cao chín thước, có thể đề phòng dè chừng người đầu ấp tay gối với mình bao lâu?
Lời của trưởng bối nặng tựa thiên kim. Nói đến đâu là có lý đến đó.
Phụ thân ta nói đúng. Ta cùng hắn đã sắp bái đường thành thân. Bọn ta từ lâu cũng không còn là trẻ con nữa, trưởng thành hết rồi, không thể cứ mãi xem nhau là túc địch, cả ngày cứ gầm gầm gừ gừ như thế được.
Không chừng cả ngày hôm nay Đông Phương Kì an phận như vậy, chắc là do đã hiểu được đạo lí đó.
Mà ta như vậy còn không hiểu chuyện bằng hắn.Thật đáng xấu hổ. Ta không thể thua hắn được.
Thế là phần kế tiếp của hôn lễ diễn ra nghiêm túc đường hoàng. Ta nắm tay hắn bước vào trong nhà, trước mặt toàn thể võ lâm quỳ bái tam bái.
Trước bái thiên địa đất trời, cầu cho võ lâm hai bên yên bình an ổn
Sau bái cao đường tổ tiên, cầu cho phụ mẫu an khang, không vì chuyện tranh đấu chính tà mà hao tổn phúc thọ.
Cuối cùng đối mặt, cùng nhau giao bái, cầu cho ta và Đông Phương Kì đời này có thể vui vẻ mà sống với nhau. Không xô xát cãi vả. Không ẩu đả thất thường. Phu phu đồng lòng.
Hòa - Hòa - Thuận - Thuận.
**6**.
Từ rước dâu cho đến bái đường, mọi việc đều rất dễ dàng.
Dù sao hôn lễ này cũng là do phụ thân cùng nhạc phụ chuẩn bị, bọn ta chỉ cần làm theo lễ nghi có sẵn là được.
Nhưng đến lúc động phòng thì ta chỉ có thể tự mình lo liệu.
Ta bước vào phòng, bên trong dán đầy giấy đỏ lụa đỏ trang trí, rượu thịt thịnh soạn bày trên bàn, nến thắp lung linh sáng bừng cả không gian, trong phòng còn xông hương để tạo cảm giác dễ chịu.
Thật sự là chuẩn bị đâu vào đấy.
Đông Phương Kì an tĩnh khiêm tốn ngồi đợi trên giường.
Ta liền giúp hắn vén khăn trùm đầu.
Đông Phương Kì một thân giá y, trang điểm lộng lẫy. Hắn nhìn ta, mỉm cười lấy lòng.
Trong người ta tự nhiên cảm thấy bất thường, chân bất giác lùi lại một bước.
Quả nhiên!!!
Ta lập tức đưa tay lên ngực trấn án bản thân, không được hoảng loạn trước tình huống này.
Tốt xấu gì ta cũng quen biết Đông Phương Kì mười mấy năm rồi.
Cũng không phải ngày đầu tiên ta biết hắn đẹp!
**7**.
"Đường lang, mặt chàng tại sao lại đỏ như vậy?" - Đông Phương Kì nhẹ giọng hỏi han. Thật sự có chút khí chất tiểu thư cành vàng lá ngọc.
Ta nói rằng ta không sao.
Đông Phương Kì chủ động nắm lấy tay ta, bảy phần ôn nhu ba phần nhường nhịn nói: "Ta biết, ta trước đây đối với chàng nhiều lần không phải, chàng đối với ta không tin tưởng là ta đáng chịu. Nhưng hôm nay ta đã gả cho chàng rồi. Sống là người của Đường lang, chết là ma của Đường Lang. Ta nguyện dành cả đời bồi dưỡng tình cảm đôi ta. Rồi cũng sẽ có ngày chàng hiểu được lòng này. Nhưng đêm xuân còn dài...chúng ta trước hết uống rượu giao bôi."
Nói rồi hắn đứng lên, kéo ta lại bàn, hai ly rượu thơm đã rót sẵn để đó.
Ta nhìn điệu bộ này, trong lòng thật sự có chút ngứa ngáy.
Đông Phương Kì hai tay cầm ly rượu lễ phép dâng lên cho ta, sau đó thì nâng ly của mình, mặt hơi ửng đỏ mà nói:
"Hôm nay chúng ta lấy rượu định chân tình. Ly rượu này, một là xóa bỏ hiềm nghi thù địch mười mấy năm trước đó, hai là bồi đắp tình nghĩa vợ chồng trăm năm sau này. Ta nguyện cùng chàng một đời đầu bạc răng long, dù giàu sang phú quý hay nghèo hèn bần tiện cũng không lay chuyển đổi dời."
Ta nhìn thấy hắn đối với ta như vậy, trong lòng không khỏi cảm động.
Ta nhìn vào mắt hắn, nhẹ giọng gọi: "Đông Phương Kì..."
"Tướng công gọi ta."
"Ngươi bỏ cái gì vào trong rượu vậy?"
**8**.
Khoảnh khắc đó Đông Phương Kì cười một nét cười không hề cứng ngắc giả tạo, lớn giọng nói một tiếng không biết là tiếng gì nhưng chắc chắn không phải là một tiếng chửi lớn thô tục.