Theo lý thì lúc này ta nên tiếp tục truy tìm tung tích Huyễn Tử Y Nhân.
Thế nhưng, ta lại cảm thấy có việc quan trọng hơn cần làm ngay trước mắt.
Thế là nhân lúc mỹ nhân vừa quay đi, ta đưa tay lên...
Chạm vào mông y.
"Chát!"
3.
Lớn lên ở trên núi, nhân sinh dưới này có rất nhiều thứ ta không thể hiểu được.
Ví dụ như tại sao người kia lại đánh ta?
Rõ ràng ta có làm gì đâu.
Ta chỉ muốn kiểm tra thử xem mông y có béo hay không thôi mà.
4.
Ta không cam tâm, một lần nữa lại đi vào trong hang đá, muốn tìm người kia nói cho rõ ràng.
Nhưng lại không may bị lạc thêm một lần nữa.
Ta đi cả nửa ngày, không hiểu tại sao lại nghe được tiếng rên rỉ.
Ta lần theo âm thanh, thì tìm được một hốc đá, âm thanh từ đó phát ra.
Mỹ nhân kia lúc này đang ngồi khoanh chân trên bệ đá, trang phục màu tím chỉnh tề, hai tay cầm đọc một quyển sách gì đó.
Rõ ràng không ai làm gì hắn, không rõ tại sao hắn lại ngửa cổ, miệng nỉ non rên rỉ.
Cứ rên một hồi, hắn lại cuối xuống nhìn sách, gãi đầu tự hỏi:
"Ừm... kêu như vậy là đúng kỹ thuật chưa nhỉ?"
Ta tò mò, cứ đứng đó nhìn hắn một hồi.
Nhưng mới được chốc lát, ta lại phát hiện cơ thể mình có biến đổi kỳ lạ.
Thế là ta bước ra, đứng đối diện với mỹ nhân kia.
Trước con mắt ngỡ ngàng của hắn, ta đều đều giọng hỏi:
"Ban nãy ngươi vừa tập chiêu thức gì thế?"
Mỹ nhân kia trố mắt hỏi ngược lại ta: "Tại sao lại là tên khả ố nhà ngươi? Ngươi ở đây làm gì?"
Ta lại điềm nhiên đáp: "Ban nãy ta muốn tìm ngươi nói chuyện. Nhưng vô tình xuất hiện ngay lúc ngươi đang luyện công, có lẽ bị trúng chiêu rồi, bởi vậy nên..."
Thế là ta chỉ vào chỗ xuất hiện biến đổi trên cơ thể mình.
Ngay dưới đũng quần.
Ta nhìn mỹ nhân kia, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có thế giúp ta biến nó về như bình thường không?"
"Chát!"
5.
Vừa bị mỹ nhân ném ra ngoài hang đá, ta vừa trầm mặc suy nghĩ.
Tại sao hắn lại đánh ta nữa vậy?
Phải chăng là bởi vì ta đi vào nơi ở của hắn mà không xin phép, nên hắn giận?
Có lẽ là vậy rồi.
Ta cảm thấy ta nên đi xin lỗi mỹ nhân kia vì thâm nhập vào tư gia mà không xin phép.
Thế là sau khi biến cho bên dưới trở lại như cũ, ta liền đứng dậy, phủi mông, đi vào trong hang đá.
6.
Ta đi vòng vòng trong hang đá một hồi thì phát hiện dưới chân xuất hiện một làn khói mỏng.
Lần theo làn khói, ta lại tìm thấy mỹ nhân kia.
Lúc này, hắn đang ở bên trong một hốc đá, xung quanh có rất nhiều dược liệu kỳ lạ.
Làn khói mỏng ban nãy tỏa ra từ nồi thuốc hắn đang pha chế.
Hắn múc nước thuốc đổ vào từng bình nhỏ, sau đó đem tất cả đặt lên mâm, bưng đi.
Không biết đó là thứ gì nhưng mùi rất thơm.
Ta có chút tò mò, tiến vào trong để hỏi:
"Ngươi đang nấu gì thế, mùi hương thật lạ?"
Vừa nhìn thấy ta xuất hiện, mỹ nhân kia liền giật mình bước lùi ra phía sau.
"Xoảng" một tiếng, một mâm nước thuốc liền rơi xuống, đổ hết lên người mỹ nhân.
7.
Xem ra...
Lần này lại phải ăn tát nữa rồi.
Cũng phải thôi, vì ta mà mỹ nhân kia làm rơi cả một mâm nước thuốc.
Hắn có tức giận đánh ta thêm cái nữa cũng là chuyện hiểu được.
Thế nhưng không ngờ, hắn lại không mắng ta.
Ngược lại, toàn thân đều đỏ rực lên, hai mắt đột ngột trở nên mơ màng, hai chân đan chéo vào nhau run rẩy đến không đứng nổi.
Ta lo lắng muốn đến kiểm tra xem hắn có bị gì không.
Thì bất chợt, hắn lại cố ý ngã vào lòng ta, hai tay bắt chéo choàng lấy cổ ta.
Bây giờ thì ta để ý, bên dưới đũng quần mỹ nhân cũng bị biến đổi giống ta ban nãy.
Mỹ nhân kia vừa rồi còn cáu kỉnh, bây giờ lại nhìn ta đầy chờ mong.
Hắn nỉ non thều thào, nói với ta:
"Ta muốn."
8.
Sau một hồi nghỉ ngơi, mỹ nhân kia cũng tỉnh lại.
Rất may, lúc nãy ta đi vòng vòng hang đá xem thử, thì tình cờ phát hiện ra nơi có vẻ là nhà bếp ở đây.
Nguyên liệu đều đầy đủ, ta liền xắn tay áo nấu chút cháo thịt cho mỹ nhân tẩm bổ.
Vừa mang cháo quay lại, thì hắn cũng vừa tỉnh dậy.
Vừa nhìn thấy ta, mỹ nhân kia liền hoảng sợ tột độ, nét mặt trông như muốn chết đến nơi.
Tinh thần hắn có vẻ hơi bất ổn. Hắn thu người lại vào một góc, ngồi ôm đầu lầm bầm trong miệng:
"Chết tiệt chết tiệt, bị cả đống Dâm Độc đổ lên người thì sẽ biến thành cái dạng gì cơ chứ? Chết ta rồi, chết ta rồi..."
Lầm bầm một hồi, mỹ nhân đó lại ngẩng mặt lên trời, hít thở sâu, có vẻ như đang tự an ủi chính mình:
"Không sao không sao, biết trước ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới mà. Ít nhất thì phá thân xong, ta có thể luyện Dâm Ma Pháp của sư phụ rồi."
Nói là tự an ủi, nhưng không biết hiệu quả bao nhiêu phần. Sau một hồi tự lẩm bẩm, hai mắt mỹ nhân vẫn vô cùng thất thần.
Ta thấy hơi lo, liền tiến lại hỏi hắn:
"Ngươi không sao chứ?"
Nghe thấy giọng ta, người kia liền giật mình lùi về phía sau. Qua một lúc, hắn mới bình tĩnh lại, lắp bắp giải thích:
"Ngươi... ngươi nghe đây! Tất cả những biểu hiện của ta vừa rồi đều là do thuốc mà ra... không... không phải ta cố tình..."
Ta nghe vậy thì gật đầu. Thật ra ta cũng đoán được biểu hiện ban nãy của hắn là do đống thuốc kia rồi, không cần hắn nói.
Mỹ nhân vẫn nói tiếp: "Bởi... bởi vậy nên... ta không phải cố tình câu dẫn ngươi... Những chuyện chúng ta làm đều không có ý nghĩa gì cả!! Ngươi sau này, đừng có vì chuyện này mà đến tìm ta!!"
Ta nghiêng đầu, thắc mắc: "Những chuyện chúng ta làm? Là gì?"
Hắn lắp bắp, mặt đỏ bừng lên: "Chính là... Chính là... Việc đó đó!!!"
9.
Cái phản ứng kia của hắn, ta mỗi sáng đều bị, nên có chút kinh nghiệm giải quyết.
Ta đi tìm cái ao trong hang động mà mỹ nhân từng ngâm mình, truyền nội lực làm nước trở nên lạnh thật lạnh.
Sau đó ném mỹ nhân xuống dưới, để hắn ngâm trong đó một lúc. Quả nhiên, sau một hồi, thứ kia của hắn liền chìm xuống
Trong lúc đợi mỹ nhân ngâm mình, ta đi vòng vòng thì phát hiện ra phòng ngủ của hắn.
Ta kéo hắn lên lau khô người thay quần áo, rồi mang hắn về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ vậy thôi.
9.
Mỹ nhân rưng rưng nước mắt, giống như bị xúc động mà hỏi ta:
"Vậy là... vậy là ta với ngươi chưa làm gì sao?"
Ta vẫn chưa hiểu lắm, ta với hắn rốt cuộc là làm cái gì.
Nhìn thái độ của ta, mỹ nhân liền lau nước mắt, thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, nét mặt của hắn liền trở nên thất vọng. Hắn lầm bầm trong miệng:
"Nói như vậy là ta vẫn chưa phá thân, vậy là vẫn chưa luyện được Dâm Ma Pháp..."
Ta chẳng biết Dâm Ma Phápvlà cái gì, nhưng biết chắc mỹ nhân ngủ một giấc dậy chắc là phải đói lắm.
Ta liền múc một bát cháo thịt đút cho hắn ăn.
Mỹ nhân đang trầm tư thất vọng, nhìn thấy muỗng cháo của ta thì mở miệng theo bản năng.
Ngậm được cháo vào miệng, sắc mặt mỹ nhân vốn dĩ đầy tâm sự, bây giờ lại đột nhiên ửng hồng.
"Ngon quá..."
Hắn nói.
10.
Mỹ nhân hào hứng nhiệt tình mời ta ở lại trong hang đá của hắn vài ngày.
Nếu thích, ta ở vài tháng cũng được.
Miễn là ta chịu nấu cơm cho hắn.
Ta là một người đơn giản.
Nghe mỹ nhân mời ta ở lại, ta chỉ hỏi:
"Ta ngủ cùng giường với ngươi có được không?"
"Chát."
11.
Mỹ nhân kia tên thật là Mặc Dung.
Sống với hắn mấy ngày, không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì ta phát hiện ra, Mặc Dung và ta có rất nhiều điểm chung.
Bọn ta đều được sư phụ của mình nuôi lớn, đều sống ẩn cư xa lánh thế gian từ nhỏ. Sư phụ của ta và hắn đều qua đời vài năm trước, sau khi sư phụ qua đời thì bọn ta mới bắt đầu khám phá thế gian. Chỉ khác là ta lang bạt tứ phương, còn Mặc Dung thì có đi đi về về.
Bởi vậy nên, sau khi sư phụ về trời, ta vẫn kiếm được nghĩa huynh là võ lâm minh chủ làm người thân, còn kết giao bạn bè tứ xứ.
Còn Mặc Dung thì chỉ sống lui thủi một mình hắn.
Có lẽ vì vậy, ta chỉ cần lởn vởn trong hang đá vài lần.
Để hắn tát vài cái.
Đút hắn ăn đồ ăn ta nấu.
Hắn liền dễ dàng mời ta ở lại.
12.
Một ngày nọ, trong lúc ăn cơm thì Mặc Dung cùng ta nói chuyện.
Hắn dùng thái độ chọc ghẹo, hỏi ta tại sao năm lần bảy lượt hết đòi tắm cùng hắn lại đòi ngủ chung giường với hắn.
Ta nói ta cũng không biết tại sao, tự nhiên trong người muốn vậy thôi.
Mặc Dung chê ta khờ khạo.
Ta lại nghiêng đầu, hỏi ngược lại hắn:
"Thế rốt cuộc ta có thể ngủ cùng giường với người không?"
Biết trước Mặc Dung sẽ lại tát ta vì hỏi câu này, nhưng ta vẫn cứ hỏi.
Không ngờ, lần này hắn nghe ta hỏi xong, thì chỉ lắc đầu cười.
Sau đó trầm mặc ăn cơm.
Trong mắt dường như đang suy nghĩ gì đó.
13.
Hôm nọ.
Ta đang nằm trên giường đá ngủ.
Thì Mặc Dung bước vào, lay nhẹ vai đánh thức ta.
Hắn bảo ta qua ngủ cùng hắn.
14.
Ta từ nhỏ đã sống cùng sư phụ trên núi.
Có nhiều chuyện về nhân sinh, ta không hiểu rõ cho lắm.
Kiểu như tại sao khi nhìn thấy Mặc Dung, ta lại tự nhiên cảm thấy rất muốn tắm cùng hắn?
Tại sao khi được mời ở lại, thì lại muốn ôm hắn ngủ?
Bây giờ được ôm hắn ngủ rồi, ta lại càng không hiểu.
Mặc Dung tại sao lại thơm đến thế?
Tại sao tim ta lại đập mạnh như vậy?
Tại sao trời chưa sáng, mà bên dưới đã lên rồi?
15.
Sau khi ra ngoài biến cho bên dưới trở lại bình thường xong, ta liền quay về giường.
Mong là thứ bên dưới sẽ không quậy nữa.
Không ngờ Mặc Dung vẫn còn thức. Vừa nằm xuống giường đá, hắn lại hỏi ta.
"Có biết vì sao hôm này ta để ngươi ngủ ở đây không?"
16.
Mặc Dung kể với ta.
Hắn đang luyện một bộ công pháp do sư phụ để lại.
Thế nhưng, bộ công pháp này luyện tới một tầng nhất định thì đòi hỏi người luyện phải phá thân mới có thể luyện tiếp.
Đó là chưa kể, cảnh giới càng cao thì việc kia phải làm càng nhiều.
Thế nhưng, hắn đến tận bây giờ vẫn chưa chuẩn bị đủ tinh thần để phá thân, nên đã trì hoãn bộ công pháp kia một thời gian khá lâu rồi.
Không ngờ ta lại đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn. Tính cách ta vô tư dễ nói chuyện, nấu ăn lại ngon, diện mạo cũng không tệ chút nào. Mặc Dung nghĩ, không chừng chỉ cần ở chung với ta một thời gian, thân thiết rồi thì có thể vượt qua rào cản tâm lý, để ta giúp hắn phá thân.
Được lần đầu thì những lần sau sẽ không thành vấn đề nữa.
Mặc Dung hỏi ta, đợi đến khi hắn chuẩn bị đủ tinh thần, ta có nguyện ý giúp hắn phá thân không?
Đối với câu hỏi của hắn, ta chỉ có thể nói:
"Nguyện ý."
17.
Ta nghe không hiểu "phá thân" trong lời Mặc Dung nói là gì.
Nhưng ta nhận ra, ta rất thích hắn. Chỉ cần hắn nhờ vả, ta cái gì cũng sẽ giúp hắn.
18.
Hôm nay, ta đang đứng trong bếp nấu ăn thì đột nhiên giật mình.
Ta chợt nhớ ra, vốn dĩ ta xuất hiện ở đây là vì nghĩa huynh giao phó cho ta đi bắt Huyễn Tử Y Nhân.
Không ngờ, ta không chỉ không bắt được lão dâm tặc kia mà còn nán lại ở chung với Mặc Dung suốt một tháng nay!
Đây là một sơ suất không hề nhỏ. Ta thật không nên bỏ ngang nhiệm vụ nghĩa huynh giao cho để đi nấu cơm cho Mặc Dung như thế.
Đang lẽ ta nên đi báo cho nghĩa huynh biết, ta không theo vụ này nữa, rồi hãy quay về nấu cơm cho Mặc Dung sau.
Ta múc thức ăn ra dĩa, rồi đi tìm Mặc Dung, muốn bảo hắn ăn cơm trước, ta có việc cần đi một chốc sẽ về ngay.
Không ngờ, khi bước vào phòng Mặc Dung, người ta tìm thấy lại không phải là Mặc Dung.
Mà là Huyễn Tử Y Nhân.
19.
Tấm mặt nạ cười kia không lẫn đi đâu được, kẻ trước mắt ta chính là Huyễn Tử Y Nhân.
Đứng trước lão dâm tặc này, ta ôm quyền hành lễ, cung kính nói:
"Tiền bối, không biết người có thấy bằng hữu của ta đâu không?"
Nghe thấy câu hỏi của ta, Huyễn Tử Y Nhân đột ngột quay sang.
Sau đó, hắn tháo mặt nạ xuống, bình đạm nói một câu:
"Tần Dương, là ta đây mà."
20.
Hôm đó, Huyễn Tử Y Nhân vừa bước vào hang động này thì liền biến mất.
Sau đó thì Mặc Dung cũng liền hiện ra.
Bây giờ, nghĩ tới khả năng Mặc Dung chính là Huyễn Tử Y Nhân.
Ta lập tức vỗ đùi.
Cảm thấy vô cùng hợp lý!!
__________________
Lời tác giả: không biết vị nghĩa huynh ở phương xa có cảm thấy hối hận khi giao nhiệm vụ lần này cho tên nghĩa đệ nào đó hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT