"Không được mời mà tự ý ngồi, tự ý ăn cơm cũng là thiếu lễ giáo."
Hắn vẫn trơ mắt ra nhìn.
Nhắc nhẹ không xong, ta liền thuyết giáo cho hắn một bài về đạo làm khách.
Sau một hồi nói đến khàn cổ, cơm canh cũng nguội lạnh, Chu Thổ đột ngột đứng dậy.
Đi ra ngoài.
**8**.
Nhìn hắn rời đi, trong lòng ta có hơi hụt hẫng.
Ta hụt hẫng là vì e ngại bản thân mình ban nãy có hơi mất khống chế, không làm trọn đạo đãi khách. Chứ ta không tiếc nuối gì cái tên đại phu thô lỗ đó đâu.
Ta ngồi trong nhà, im lặng một hồi lâu.
Thì bất chợt ở bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Ta mở cửa ra, cái khuôn mặt thô thiển kia liền lập tức đanh lại, làm vẻ nghiêm trang, trịnh trọng.
"Buổi chiều trời mát, ta qua đây muốn xin tách trà, không biết gia chủ có thể tiếp đón?"
**9**.
Ta mời Chu Thổ vào dùng cơm chiều.
Ta mời hắn vào là để trọn đạo đãi khách thôi.
Nếu không phải vì lễ giáo, ta cũng chẳng muốn tốn cơm tốn nước vì cái thứ thổ thiển này.
**10**.
Ăn uống xong xuôi thì trời cũng tối. Chu Thổ phụ ta mang chén bát ra sau nhà.
Trong lúc rửa chén, hắn bất cẩn quẹt tay vào đâu đó, bị thương.
Vết thương nhỏ như đầu kim thêu, nặn nửa ngày trời mới ra một giọt máu.
Vậy mà cái tên thô thiển đó lại kêu khóc ầm lên, bắt ta xem cho hắn.
Ta chau mày nhắc nhở hắn, hắn là đại phu trong làng.
Cả làng này ai đau ai ốm đều trông cậy vào hắn. Tại sao có vết thương bé tí này hắn lại phải nhờ ta?
Chu Thổ nói, hắn chữa cho người khác thì được, tự chữa cho mình thì hơi khó khăn, cần có người phụ giúp.
Ta hỏi phụ giúp thế nào.
Hắn nói: "Ngươi phải hôn lên vết thương, nó mới khép miệng."
Ta ngồi xuống ghế, bắt chéo chân khoanh tay liếc hắn.
"Vô vị." Ta nói.
Loại chuyện nhảm nhí này, ta sẽ không làm.
Tên thô thiển đó nghe vậy, vừa chùi vết thương vào quần, vừa cười nói:
"Nếu ngươi không muốn hôn cũng không sao, để ta hôn ngươi là được, công dụng trị thương đều như nhau."
Ta quay mặt đi, mắng hắn lỗ mãng.
Còn nói, hắn vừa ăn cơm xong, miệng toàn rau với cá, đừng hòng ta để hắn hôn ta với cái miệng như vậy.
Bị ta mắng, hắn liền nhìn ta, hai mắt lưng tròng.
Hắn nói vết thương của hắn nghiêm trọng lắm. Nếu không được chữa trị sẽ mất máu mà chết.
"A Thủy, cầu xin ngươi hãy cứu cái mạng chó này của ta đi."
**11**.
Trong sách có nói.
Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ.
Tất cả những việc ta làm với hắn.
Và để hắn làm với ta.
Tất cả đều là vì đạo nghĩa, lễ giáo.
**12**.
Ta vốn là thần.
Bởi vì lịch kiếp mà xuống phàm.
Ở trần thế, ta gặp đại nạn trọng thương. Tuy rằng không chết, nhưng lấy lại được ký ức và pháp lực lúc làm thần.
Vốn dĩ ta có thể tự sát, hoàn thành việc lịch kiếp, trở lại làm thần.
Tuy nhiên ta quyết định sẽ không làm vậy.
Nguyên nhân là do trong sách có nói, cơ thể con người là do cha mẹ ban cho.
Tự ý hủy hoại là đại nghịch bất đạo
Không hợp lễ giáo.
Ta không tự sát, tự nguyện sống tiếp ở trần gian, hoàn toàn là vì lễ giáo.
Hoàn toàn...
Là vì lễ giáo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT