**Lời tác giả**: oneshot viết tặng bạn **Lọt hố đam rồi 😅😅😅**

__________________

**1**.

Truyền thuyết kể lại.

Sâu trong rừng thẳm.

Có một loài sói vô cùng hung tợn.

Cơ thể chúng to gấp ba lần sói thường.

Bộ lông đen tuyền hòa lẫn vào bóng tối.

Cùng đôi mắt nhiễm đỏ máu tươi.

Thịt người là món ăn khoái khẩu của chúng.

Chúng, là loài sói quỷ.

Sống lẩn quẩn ở khu rừng phía tây.

Bởi vậy nên.

Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra.

Tuyệt đối.

Tuyệt tuyệt đối.

Không được đi vào khu rừng phía tây.

**2**.

Ville đi vào khu rừng phía tây.

Đi dạo một vòng.

Quan sát thảo dược xung quanh.

Lấy sổ ra ghi ghi chép chép.

Sau đó thì vui vẻ hái về.

Cậu sau đó đi bắt vài con dơi, ếch nhái, nhền nhện, rắn rít.

Bỏ vào hủ.

Sau đó lại mở sổ tay ghi chép:

"Hừm...rễ của cây Huyền Thảo, lá của Mộc Âm, năm cái nanh dơi, thịt mụn ếch, mắt nhện, nọc độc rắn...còn thiếu mỗi nước bọt của chó sói."

Xem ra phải đi bắt một con sói mới được.

**3**.

Ville xuất thân trong gia đình phù thủy.

Ông bà nội Ville là phù thủy.

Ông bà ngoại Ville là phù thủy.

Cha mẹ Ville là phù thủy.

Và hiển nhiên Ville cũng là phù thủy.

Phàm là phù thủy, sẽ bị người đời xa lánh, xua đuổi.

Thậm chí là bị bắt lại, thiêu sống.

Bởi vậy nên số lượng phù thủy ít lại càng thêm ít.

Sau khi mẹ mất, thì Ville chính thức trở thành phù thủy duy nhất còn sót lại trong vùng này.

**4**.

Khu rừng phía tây bị người đời xa lánh nhưng lại là nơi Ville thường xuyên đến để kiếm nguyên liệu nấu ăn, chế thuốc, làm bùa chú.

Thế Ville có biết nơi này có quỷ sói không?

Biết chứ!

Thậm chí còn gặp qua rồi.

Gặp qua mấy lần luôn.

Tụi nó to lắm.

Và Ville xác nhận luôn là chúng có ăn thịt người.

Nhưng mà chỉ là có ăn thôi, chứ không phải thức ăn khoái khẩu như người ta nói.

Ngoại trừ việc cơ thể hơi to một chút, bọn chúng không khác gì mấy con thú săn mồi khác đâu.

Và bọn chúng cũng sẽ không chủ động đi săn người.

Gặp thì có hơi sợ đó.

Nhưng chỉ cần đừng kích động bản năng săn mồi của bọn chúng thì sẽ ổn thôi.

Huống hồ chi Ville còn là phù thủy.

Nên mang bên người rất nhiều thứ để tự vệ.

**5**.

Ville đi kiếm sói.

Sói thường thôi không phải sói quỷ.

Cậu sẽ dùng bột của nấm Lệ Chi để làm chúng bất động, rồi lấy nước dãi.

Sau đó mang tất cả các nguyên liệu hôm nay về nhà.

Và sẽ chế ra thứ thuốc mới!!

Ville hí ha ha đi tung tăng trong rừng.

Sau đó thì vấp cục đá, té cái bặc.

Đập mặt xuống đất.

Cậu đang chống tay ngồi dậy, lau nước mắt, xoa xoa đầu.

Thì chợt phát hiện.

Cái thứ cậu vừa vấp phải.

Không phải đá.

Mà là xác của một con sói quỷ.

**6**.

Ville tốt bụng, lấy bùa chú ra làm lễ câu siêu cho con sói quỷ.

Sau đó thì đứng dậy rời đi.

Ai dè cậu phát hiện ra dưới bụng cái xác có gì đó động đậy.

Nhìn kĩ lại.

Con sói quỷ mới chết là một con sói cái.

Và ở dưới bụng nó lúc này.

Có một con sói con.

**7**.

Ville nhìn con sói con nằm chui rúc trong ổ.

Cái ổ cậu dùng khăn và vải vụn làm cho nó.

Nó nhìn cậu.

Hai mắt màu đỏ ươn ướt.

Toàn thân đen tuyền run run.

Cơ thể sói quỷ lúc nhỏ thì bé tí không khác gì mấy con chó con bình thường.

Và cũng nhút nhát không khác gì mấy con chó con bình thường.

Xa nhà, xa mẹ, liền cảm thấy thế giới như sụp đổ.

"Này, uống đi."

Ville đem chén sữa mới pha huơ huơ trước mũi con sói.

Con sói con có vẻ bị bỏ đói mấy ngày rồi, ngửi thấy mùi sữa, hai cái lỗ tai đang cụp của nó liền dựng đứng lên.

Nó ngước mắt nhìn nhìn Ville.

Sau đó thì bẽn lẽn bò lại.

Nhưng lại chần chừ.

Bụng của sói nhỏ kêu lên òng ọc.

Ville liền mỉm cười, cong cong hai mắt, dịu dàng nói:

"Sói con à, mày nhất định là đói lắm! Ăn đi, đừng ngại nha!"

Con sói có lẽ cảm nhận được thiện chí của Ville.

Nó tiến lại, liếm liếm sữa trong chén.

Ban đầu thì chầm chậm.

Sau đó thì nhanh dần.

Đến khi sữa trong chén không còn một giọt.

Sói con lè lưỡi, hai mắt vừa rồi còn run rẩy bây giờ dường như lấy lại chút ánh sáng.

Nó nhìn Ville, chút chít kêu một tiếng.

Ville mỉm cười xoa đầu nó.

"Thật tội nghiệp, mới nhỏ chừng này thôi đã mất mẹ..."

Con chó dường như hiểu được lời Ville nói, vẻ mặt nó mới vui vẻ, bây giờ lại xụ xuống, hai tai cụp lại.

Nó chút chít kêu như muốn khóc.

Ville dịu dàng bế con sói lên người:

"Ta cũng không còn mẹ nữa, kể từ bây giờ chúng ta chăm sóc lẫn nhau được không?"

Con sói nhỏ nghe xong, nó ngước mắt lên nhìn Ville.

Chút chít kêu một tiếng rồi mừng rỡ liếm lên tay Ville.

Sau đó.

Sói con ngã ra đất.

Bất tỉnh.

Trên đầu mọc ra một bông hoa.

**8**.

Ville mở quyển sách công thức thuốc phép gia truyền của nhà mình.

Dựa theo thành phần của nước thuốc vừa rồi cậu pha.

Có thể đoán được sói con sẽ bất tỉnh.

Nhưng không ngờ trên đầu lại mọc hoa.

Thật thú vị.

**9**.

Ville mất cha mẹ từ khá sớm.

Họ chưa kịp truyền lại hết những phương pháp làm phù thủy cho Ville thì đã lần lượt ra đi.

Ville cầm theo một cái thư viện gia truyền, tự học cách làm phủ thủy.

Hiện tại cậu đang tập chế nước thuốc.

Để thử thuốc, cậu cần mấy con động vật nhỏ.

Nhưng vì khả năng đề kháng của chúng rất yếu, nên mới thử thuốc vài lần đã ngủm.

Vậy nên Ville thường xuyên thiếu đối tượng thử nghiệm.

Rất bất tiện.

Bây giờ bỗng dưng nhặt được một con sói quỷ nổi tiếng với đề kháng cực mạnh.

Kể cả có cho nó uống thuốc độc cũng không chết được.

Xem ra mấy tháng tới.

Ville không cần phải lo không có vật thử nghiệm!

**10**.

Nói chung, để có một vật thí nghiệm trong nhà cũng không khó mấy.

Con sói này rất ngốc, không cần làm gì nhiều cũng lấy được lòng tin của nó.

Chỉ cần cho nó ăn.

Cho nó uống.

Chơi với nó.

Tắm cho nó.

Bắt ve cho nó.

Xoa đầu cho nó.

Nó đi bậy trong nhà thì dọn.

Dẫn nó đi dạo.

Để nó ngủ cùng giường.

Lại xoa đầu cho nó.

Rồi lại cho nó ăn.

Ăn xong rồi thì xoa bụng.

Vẫn lại xoa đầu cho nó.

Rồi lại cùng nó chơi.

Chơi xong thì dỗ nó ngủ.

Trong lúc nó ngủ thì tranh thủ kiểm tra ve.

Chải lông.

Lại xoa đầu.

Quay qua quay lại, lại phải cho ăn cho uống.

Vừa chuẩn bị đồ ăn xong, quay đầu...

Đã thấy một đống phân giữa nhà.

Thế là lại phải dọn.

Vậy đó.

Chỉ cần làm chừng đó việc.

Là đã lấy lòng được con quỷ sói này rồi.

**11**.

Thật ra...

Năm Ville mười bốn tuổi.

Từng nghĩ đến chuyện rời khỏi bìa rừng, đi vào thị trấn.

Tìm người yêu.

Nhưng bị mẹ chặn lại.

Mẹ nói người trong thị trấn rất kì thị phù thủy.

Nếu Ville đến đó, chắc chắn sẽ bị thiêu sống.

Ville liền hỏi nếu không vào làng thì sao tìm được vợ.

Không giống với thời của cha mẹ, thời điểm Ville mười bốn tuổi, tất cả phù thủy ở gần đây đã dọn đi gần hết.

Nếu không muốn nói là chỉ còn bọn họ.

Sau đó mẹ Ville bảo ở trong sách nước phép gia truyền có một loại công thức.

Có thể biến ra vợ cho Ville.

Thực tế, rất nhiều phù thủy thế hệ trước cũng dùng cách này để kiếm bạn đời.

Ville liền bảo mẹ chỉ cho mình cách pha nước phép đó.

Mẹ liền mắng Ville hấp tấp, để khi nào Ville lớn rồi, mẹ mới chỉ Ville pha.

Thế nhưng Ville chưa kịp lớn, mẹ đã bị người trong làng bắt lại, thiêu sống rồi.

Thế là kể từ đó Ville phải tự mình nghiên cứu mọi thứ.

Dạo gần đây, Ville chợt nhớ lại thứ thuốc kia.

Muốn pha thử.

Chỉ là sách gia truyền được viết bằng đủ thứ loại ngôn ngữ cổ trộn lại với nhau.

Ville ngồi dịch cả ngày vẫn chưa biết công thức nào là công thức nào.

Nên chỉ còn cách làm bậy, đoán đại, thử đến khi nào trúng thì thôi.

**12**.

"Wulphy!!"

Ville bất chợt kêu lên

"Woof!"

Chú sói đen lập tức lon ton chạy lại.

Tru lên mấy tiếng.

Sói con bé tí tẹo ngày nào bây giờ đã cao đến đầu gối Ville.

Kích thước ngang ngửa một con chó nhà.

Mà đó là Ville mới nuôi nó được một tháng!

Ville cong cong hai mắt mỉm cười: "Ai là bé chó ngoan nào?"

Wulphy lập tức nằm xuống, ưỡn bụng ra, chiếc đuôi vẫy vẫy!.

"Woof!"

Ville xoa đầu nó:

"Ngoan lắm! Để anh cho cưng thứ này nhé!"

Nói rồi, Ville đặt xuống đất một cái chén đựng đầy chất lỏng màu hồng, bóng khí nổi lên lỏm bỏm.

Con sói đen cúi đầu, ăn ngon lành.

Sau một hồi, bộ lông đen chợt biến thành màu tím.

Ville nghiêng đầu, quay lưng lấy một cái dĩa khác, đặt xuống.

"Không phải cái này, vậy thử cái này xem..."

**13**.

Ville cầm quyển sách dày thật dày trên tay, lông mày chau lại, bối rối lật từng trang:

"Rốt cuộc là công thức nào đây?"

Công thức nào mới giúp cậu kiếm được bạn đời đây?

Cùng lúc này, gối đầu ngủ trên trong lòng Ville, có một con sói nhỏ màu tím.

Sọc hồng.

Đốm xanh dương.

Chấm bi trắng.

Một bên tai nó đã biến thành hình dạng lá cây.

Tai còn lại phủ chi chít nấm.

Giữa trán còn mọc sừng như kì lân.

Cái lưỡi hồng hồng nổi đầy mụn cóc.

Cái đuôi cũng biến thành đuôi ngựa.

Ville bối rối vừa lật sách vừa chậc lưỡi một cái.

Khiến con sói ngẩng đầu dậy.

Ville mỉm cười, vuốt đầu nó.

Con sói lại cúi xuống, yên ắng chìm vào giấc ngủ.

**14**.

Nhiều năm sau.

Ville tạm thời gác lại chuyện chế thuốc.

Cậu quyết định chuyển sang làm bùa.

Hôm nay, cậu vào khu rừng phía tây kiếm hoa hồng gai.

Loại hoa này rất khó kiếm.

Đến tận xế chiều vẫn chưa tìm ra.

Ban đêm là lúc các loài động vật ăn thịt đi kiếm mồi.

Ville đã định quay về rồi.

May sau, cậu lại bất chợt tìm ra một bụi hoa hồng gai.

Thế là Ville ngồi xuống, hái đầy một rổ.

Mặt trời dần lặn xuống, không gian tối nhẻm đi.

Bất thình, Ville nghe được âm thanh vang lên từ phía sau.

Nhờ có tấm bùa sáng đeo trên cổ, dù xung quanh chỉ toàn là bóng tối, Ville vẫn có thể thấy được.

Tấm thân lượn sóng phía sau bụi rậm.

Ánh mắt lóe sáng giữa màn đêm.

Làn da vàng sẫm lẫn đốm đen.

Cũng với hàm răng nanh nhiễu nhãi nước.

Ville lặng người nhìn con báo đốm.

Hai mắt cậu trợn to chớp chớp.

Hơi thở bất giác trở nên chậm rãi.

Sau đó.

Ville quay đầu lại và tiếp tục hái hoa.

**15**.

Một trong những kiến thức cơ bản về loài thú săn mồi.

Đó là không được quay lưng về phía chúng.

Bởi vì như vậy sẽ kích thích bản năng tấn công.

Bằng chứng là khi Ville vừa quay lưng lại, con báo đốm liền giương móng nhảy ồ tới.

Đè Ville xuống.

Cắn nát cổ họng cậu.

Sau đó xé banh lồng ngực Ville ra.

Nhai ngấu nghiến.

Hoặc đáng lí ra là vậy.

Nếu không phải bất thình lình từ đâu, một cái bóng đen nhảy vồ tới.

Cắn cổ con báo đốm.

Nhanh như chớp tha đi.

Tiếng gió làm lay động cả cánh rừng.

Rồi dần dần yên ắng trở lại.

Và Ville thì vẫn ở đó hái hoa.

**16**.

Lúc Ville hái hoa xong, cậu liền đi lại khu vực phía sau bụi rậm.

Ở nơi đó...

Có một con sói đen, to bằng ngựa, đang vùi miệng vào cổ con báo đốm, ra sức cắn xé.

Máu tươi nhuộm lấy cả không gian.

Trong giây phút, không thể phân biệt thứ nào đỏ hơn.

Máu.

Hay đôi tròng mắt của kẻ săn mồi.

Nghe thấy tiếng động, con sói theo bản năng quay đầu, nhe răng gầm gừ, cảnh cáo kẻ xâm phạm.

Sau khi phát hiện người kia là Ville.

Nó liền đổi thái độ, lè lưỡi, vẫy đuổi.

Chạy lại bổ nhào tới.

Tru lên mấy tiếng:

"Villeeee! Villeeeee!! Villeeeeee!!"

**17**.

Lý do Ville quyết định tạm ngưng làm thuốc.

Là vì ba tháng trước, cậu không biết mình đã cho Wulphy uống nhầm cái gì.

Mà nó tự nhiên nói tiếng người.

Đã vậy ba tháng trôi qua rồi còn chưa hết tác dụng.

Nếu cái thuốc này có công dụng vĩnh viễn thì oải.

Nuôi một con sói, mỗi đêm phải nghe nó tru đã là khổ lắm rồi.

Giờ còn phải nghe nó tru tên mình.

Ám ảnh dữ lắm.

**18**.

Ville cưỡi trên lưng Wulphy về nhà.

Cứ đi được vài bước, con sói đen lại sủa lên mấy tiếng:

"Xoa! Xoa! Xoa!!"

Thế là Ville xoa đầu cho nó.

"Ai ngoan?Ai ngoan? Ai ngoan?"

"Wulphy ngoan!"

Thế là con sói đen vui vẻ nhảy tưng bừng về nhà.

Đúng là con sói ngốc!

**19**.

Một hôm nọ.

Ville tỉnh lại giữa đêm.

Mỗi đêm đều nghe tiếng tru của Wulphy, bây giờ không nghe, lại khiến cậu giật mình tỉnh lại.

Wulphy có đi săn đêm thì nằm ở đây vẫn nghe được tiếng nó tru.

Mấy tháng qua nó lại chỉ tru tên cậu, nên càng không lẫn với mấy con sói khác được.

Vậy mà bây giờ yên ắng thế này...

**20**.

Ville vào rừng tìm con sói nhà cậu.

"Wulphy!! Wulphy!! Cưng đâu rồi!!"

Tìm mãi vẫn không thấy Wulphy đâu.

Bất thình lình, Ville nghe thấy tiếng động.

Chậm rãi quay đầu nhìn.

Ở đằng sau...

Là một con báo đốm.

Không có Wulphy bên cạnh, Ville không thể nhởn nhơ như lần trước.

Cậu đưa tay vào túi, tìm bột ớt.

Đây là vũ khí cậu hay dùng để tránh thú dữ.

Nhưng mà...chết...

Ban nãy đi tìm vội quá, quên mang bột ớt rồi.

Một giọt mồ hôi lăn trên trán.

Ville nhìn chằm chằm con báo dữ, chậm rãi bước lùi về sau.

Nhưng vô ích.

Con báo đã vồ lấy cậu.

Bất thình lình, một cái bóng nhảy vọt ra, lôi con báo về phía bụi rậm.

**21**.

"Wulphy!!!" Ville mừng rỡ kêu lên.

Cậu lập tức chạy lại chỗ cái bóng vừa biến mất.

Chạy nhanh quá, nên Ville đâm sầm vào một cái gì đó rất cứng.

Ngã ngửa ra sau.

Choáng váng cả đầu.

Ville vừa xoa đầu vừa nhìn lên thì phát hiện.

Cái thứ cứng ngắc mà cậu vừa va phải.

Là bộ ngực đầy cơ bắp.

Của một nam nhân.

Da ngăm, mắt đỏ, tóc đen tuyền.

Thân hình rắn chắc.

Vừa nhìn thấy cậu, khuôn mặt gầm gừ dữ tợn liền trở nên sáng rực, vui vẻ nịnh nót lấy lòng, cứ ra sức mà sáp sáp lại.

Chưa kể lại không mắt quần áo.

Vừa nhìn thôi, bộ não thông minh của Ville đã xác định được.

Cái người này nhất định là...

"BIẾN THÁI!!! BỚ NGƯỜI TA BIẾN THÁI!!!"

**22**.

Vứt Wulphy ra sau đầu, Ville ba chân bốn cẳng chạy về nhà.

Tên biến thái kia liền vui vẻ đuổi theo.

"Ville! Ville! Ville!!!"

Mẹ nó, hắn còn biết tên cậu.

Về tới nhà Ville lập tức khóa kín cửa lại.

Thở phào một hơi.

Cậu len lén ngó ra ngoài cửa sổ.

Xem ra tên biến thái không bám theo cậu về đây.

Tạ trời.

Thôi thì để sáng mai rồi tìm Wulphy sau vậy.

Dù sao cũng chẳng ai làm hại con sói đó được.

Cậu ngáp dài một cái, sau đó thì lên giường.

Đắp chăn.

Trở người một cái.

"Ville!"

Nguyên một cục cơ bắp bất chợt hiện ra bên cạnh.

**23**.

Mấy ngày trôi qua.

Tên biến thái không chịu rời khỏi nhà cậu.

Cậu cũng không thể bưng hắn ra khỏi nhà.

May sao, ngoài chuyện ở lì trong nhà cậu, thì tên biến thái không có vẻ như là có ý làm hại cậu.

Cũng chẳng hiểu động cơ của hắn là gì.

Ville cố lờ hắn đi mà sống.

Nhưng tên biến thái không cho phép chuyện đó xảy ra.

Từ lúc sáng sớm, Ville vào rừng tìm Wulphy.

Đến tận khi tối, cậu về nhà.

Tên biến thái thì cứ lẽo đẽo đi theo, bám chặt lấy cậu không tha.

Sau khi mẹ chết, đây là lần đầu tiên có người sống cùng Ville.

Cảm giác có chút...kì diệu.

Thế là cậu, để ý tới hắn.

Cho hắn ăn.

Cho hắn uống.

May quần áo cho hắn mặc.

Xoa đầu cho hắn.

Tắm cho hắn.

Cảm giác rất thân thuộc.

Nhưng không biết là đã trải qua ở đâu rồi.

**24**.

"Ville! Ville!"

"Gì?"

"Ngủ cùng với Ville!"

Tên biến thái vừa nói vừa đem cái thân thể chỉ mặc mỗi quần nhảy lên người cậu.

Khiến Ville giật cả mình.

Đỏ cả mặt.

May sao, hắn không hề có ý xấu, chỉ cuộn tròn lại ngủ.

Khiến Ville cảm thấy thật thân quen.

Cậu theo bản năng, gãi cằm cho hắn.

Tên biến thái liền liếm lên tay cậu.

Rồi nhào tới liếm mặt cậu...luôn.

**25**.

Kể từ khi mẹ chết, Ville trở thành phù thủy duy nhất sống ở vùng này.

Trước giờ cậu tuy rất muốn tìm bạn đời, nhưng lực bất tòng tâm.

Vậy nên trước giờ vẫn luôn sống một mình.

Lần đầu tiên có một người liếm lên mặt cậu.

Não Ville không phản ứng kịp.

Còn chỗ nào đó thì phản ứng rất nhanh.

Cái tên nam nhân kia đã vậy còn đưa mũi xuống.

Đánh hơi...

Lúc này, Ville chỉ muốn nói.

"AAAAAAAAAAAAAA!!!!!"

**26**.

Sau nhiều ngày không tìm được Wulphy trong rừng.

Ville quyết định đi xuống thị trấn tìm.

Mặc dù chuyện một con sói quỷ to như ngựa xuất hiện ở thị trấn là chuyện bất khả thi.

Nhưng cậu vẫn thử xem sao.

Vì sự cố đêm qua, cậu đã mắng tên nam nhân biến thái đó một trận ầm ĩ.

Phạt hắn úp mặt vào tường từ đêm qua đến giờ.

"Cấm anh đi theo tôi nữa!! Cấm!! Cấm đó!!!"

Nói rồi liền đeo túi xách lên người, đi ra ngoài.

Tên biến thái thấy cậu đi, liền ngoái đầu nhìn theo.

Trong cổ họng chút chít kêu hai tiếng.

**27**.

Ville gặp nguy rồi.

Vốn dĩ cậu định xuống trấn dạo thử một vòng kiếm Wulphy mà thôi.

Không hề động chạm đến ai.

Không ngờ tự nhiên có người kéo tay cậu lại.

Nói mặt mũi cậu sáng sủa thế kia, liệu có phải là phù thủy hay không.

Cậu hiển nhiên là chối.

Người kia không tin.

Thấy có ồn ào, hàng loạt người liền bu lại.

Đòi lục soát túi xách cậu.

Họ thấy Ville mang theo nhiều thảo dược.

Liền kết luận cậu là phù thủy.

Lôi cậu đến quảng trường hành hình.

Ville hoàn toàn không hiểu mình làm sai chỗ nào.

Rõ ràng cậu đã rất cẩn thận, sách phép, bùa chú đều để ở nhà.

Tại sao những người ở đây chỉ nhìn vào mấy lá thảo dược liền phát hiện cậu là phù thủy.

Nhưng sau khi cậu bị đưa đến quảng trường.

Nhìn thấy vô số bộ xương khô.

Cái thì cháy đen thui trên thập tự giá, cái thì treo lủng lẳng ở đài treo cổ.

Cậu hiểu ra.

Lỗi sai duy nhất của cậu.

Là vào nhầm chỗ rồi!!!

**28**.

Phù thủy thì cũng có phù thủy này phù thủy nọ.

Nhưng rất thông thường, người ta chỉ nhìn vào những phù thủy xấu để kết luận cả cộng đồng phù thủy.

Nên mới khiến số lượng phù thủy giảm hẳn.

Thậm chí sự thù ghét phù thủy còn dữ dội đến độ.

Chỉ cần một vài biểu hiện đáng nghi là sẽ bị kết luận là phù thủy ngay.

Không cần bằng chứng bằng chó gì cả.

Bởi vậy nên, tất những người ở đây đều bị xử tử oan uổng.

Riêng có mình Ville là không!

**29**.

"Không! Không phải đâu!! Mọi người nhầm rồi!!! Tôi không phải phù thủy đâu!!!"

Nhưng mà Ville vẫn cứ ra sức kêu.

"Không cần nói nhiều!! Đốt!!"

"Đừng!! Đừng đốt!! Tôi có thể chứng minh tôi không phải phù thủy!!"

La trước, chứng minh sau.

"Miễn bàn cãi! Đốt!!!"

"Thiệt mà! Thiệt mà!! Mọi người tin tôi đi, tôi không phải là phù thủy!! Tôi có nhân chứng!!!"

Gào trước, kiếm nhân chứng sau.

"Đừng có lắm lời!! Đốt!!"

Dù Ville nói thế nào, bọn họ cũng không cho Ville lấy một cơ hội...

Để qua mắt bọn họ.

Nhìn mồi lửa dưới chân táp gần đến chân.

Ville vừa ra sức cong chân lên, vừa ra sức thổi cho lửa tắt.

Lửa không tắt.

Đến nước này, cậu chỉ có thể nhắm mắt cầu nguyện.

Cầu cho phép màu xảy ra.

Bất thình lình, có tiếng la hét vọng lại từ phía xa.

Đám đông hỗn loạn.

La hét ầm ĩ:

"Sói quỷ!! Sói quỷ!!!"

Rồi bất chợt, nguyên một xô nước tạt tới, dập tắt mồi lửa dưới chân.

Ville mở mắt ra.

Phía trước là một con sói khổng lồ, trên miệng vẫn còn đang ngậm một cái xô nhặt từ giếng nước.

Ville mừng rỡ kêu lên một tiếng.

"Wulphy!!!"

**30**.

Không hiểu thế nào mà Wulphy lại thật sự xuất hiện ở thị trấn.

Nhưng nhờ nó mà Ville an toàn trở về nhà.

Tuy nhiên, khi cậu về tới nhà thì tên biến thái đã biến mất rồi.

Trong lòng Ville thấy hơi hụt hẫng.

Sau đó thì mọi thứ trở lại như ngày thường.

Wulphy sau khi mất tích thì không hiểu sao biết cư xử hơn, không sủa tiếng người, cũng không tru tiếng người nữa.

Mà **nói** tiếng người đàng hoàng.

"Wulphy lo cho Ville. Ville đừng đi loạn nữa.l!"

Rõ ràng nó mới là người chạy loạn để cậu lo lắng đi tìm.

Bây giờ con bày đặt cụp tai với cậu?

Thật là...

**31**.

Mấy ngày sau, Wulphy đến mùa động dục.

Vào thời điểm này trong năm, dù là mền gối, bàn ghế, thân cây, kể cả cái lưng của Ville, cái gì Wulphy cũng dùng được.

Mấy cái điểm này thì chó nhà hay sói quỷ đều như nhau.

Ville không để ý.

Thế rồi một hôm kia, Ville đang ngủ.

Thì cảm thấy có cái gì đó đè lên người mình.

Mở mắt ra, chính là nam nhân biến thái nọ.

Không hiểu hắn đã đi đâu, càng không hiểu Wulphy tại sao lại dễ dàng để hắn lẻn vào nhà.

Nhưng...ở góc độ này nhìn hắn thật đẹp trai.

Đã vậy còn không mặt quần áo.

Một xử nam như Ville có chút không chịu nổi.

Tên biến thái bất ngờ cạ thứ đó lên người cậu.

Mặt hắn đỏ bùng.

Hơi thở gấp rút.

Hắn thì thầm vào tai cậu.

"Muốn...muốn...làm Ville...có thai..."

**32**.

Khụ...

Cái tên nam nhân bí ẩn kia thật kì cục.

Thật là kì cục quá đi!!!!

Ville nghĩ tới chuyện đêm qua, thì thích...à không...thì xấu hổ không chịu nổi.

Đến tận sáng hắn vẫn không tha cho cậu.

Mãi đến giữa trưa thì mới để cậu đi.

Wulphy thật ý tứ, biết cậu có "việc bận" thì chạy đi đâu chơi rồi, không thấy bóng dáng.

**33**.

Chiều hôm đó, Ville lục lọi tủ sách, xem coi có bùa chú, nước phép nào giúp giảm đau không.

Ai ngờ lại lục được quyển sổ tay của mẹ.

Hóa ra trước khi mẹ mất, có cẩn thận tỉ mỉ ghi chép lại cách thức sử dụng quyển sách công thức nước phép gia truyền.

Trong đó có ghi lại cả thứ nước phép thần kì giúp cậu kiếm bạn đời.

Vậy mà trước giờ Ville không biết.

Cậu liền lập tức chúi mũi vào nghiên cứu.

Đây là loại thuốc biến động vật thành người.

Bước một, nuôi một con vật và xây dựng tình cảm tốt với nó.

Bước hai, thu thập nguyên liệu, pha chế nước thuốc.

Bước ba, cho con vật kia uống. Nếu con vật bắt đầu nói tiếng người, thì tức là thuốc có tác dụng.

Khoảng ba tháng sau, con vật kia mới biến thành người.

Một con người hoàn chỉnh.

Tuy ban đầu có thể còn một số tập tính hoang dã, nhưng theo thời gian, trí tuệ và khả năng ngôn ngữ sẽ tăng rất nhanh và thích ứng với lối sống của loài người.

Hiển nhiên là cũng có thể cùng con người duy trì nòi giống.

Điểm mạnh nữa là có thể tùy hứng biến lại thành hình thú. Nhưng vẫn sẽ giữ khả năng tư duy và ngôn ngữ của loài người.

Khụ...rất tình...thú.

Nhiều phù thủy các đời đã thử rồi! Cực kỳ an toàn!!

Có thể an tâm sử dụng.

**34**.

Khoảnh khắc này, trong đầu Ville chợt hiểu ra gì đó.

Cái gì mà thú biến thành người!!

Cái gì mà khả năng trí tuệ và ngôn ngữ sẽ tăng rất nhanh!!!

Khả năng trí tuệ và ngôn ngữ sẽ tăng rất nhanh là có ý gì!!!!!

Là ý gì đây hả?????

Ville hoảng loạn đến mức, không nhận ra có một bóng người to lớn đang tiến vào phòng.

"Ville ơiiiii!"

Một giọng nói ngọt lịm vang lên.

Giọng nói hôm qua còn ú ớ, hôm nàu đã trôi chảy rành mạch rõ ràng.

Một bàn tay toàn cơ bắp ôm lấy cậu từ phía sau.

Cạ cạ vào lưng làm nũng.

"Wulphy đói quá. Ville cho ăn Wulphy ăn..."

Ville chết lặng, quay đầu nhìn khuôn mặt khôn lanh kia.

Con sói đó nhếch mày mỉm cười với cậu.

"Nhé!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play