Hỏi tôi tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa chịu chấp nhận hắn!!
Tôi không hiểu tại sao hắn lại lớn tiếng với tôi như vậy, hai mắt không kìm được mà trở nên nặng trĩu.
Tôi lau nước mắt, thút thít hỏi hắn.
Có phải tôi lại phát bệnh rồi không.
Có phải vết thương trên ngực hắn là do tôi gây ra không.
Gần đây, bệnh cũ của tôi càng lúc càng ít tái phát.
Đến mức, tôi cứ nghĩ mình khỏi hắn rồi.
Không ngờ là vẫn còn...
Tôi lấy tay lau mắt, cúi mặt, tự trách.
Người đàn ông mặc hắc y không hiểu sao lại im lặng một hồi lâu.
Hắn thở dài, gọi tôi lại.
Hôn lên trán tôi.
Bảo rằng không phải lỗi của tôi.
Cái người nào đó hiện tại rất gian manh, học được cách giả dạng thành tôi, khiến hắn nhất thời không đề phòng.
Thật sự không phải lỗi của tôi.
Hắn nói xin lỗi, ban nãy không nên lớn tiếng như vậy.
Tôi lau nước mắt, nói để tôi gọi người đến giúp hắn xử lý vết thương.
Hắn bảo tôi ngồi đó đừng ầm ĩ, giết vua là tử tội, không thể đem khoe.
Nói rồi thì gọi người mang băng thuốc đến đặt ngoài cửa
Sau đó hắn tự mình xử lý con dao trên ngực.
Tôi không biết gì cả, chỉ có thể nghe hắn bảo gì thì làm đó.
Vậy mà hắn vẫn khen tôi ngoan.
**6**.
Người đàn ông hắc y lại đi rồi.
Hắn nói hắn đi làm việc của hắn.
Trước đây hắn từng nói, nội trong phạm vi biệt phủ, muốn đi đâu thì đi, không cần xin phép hắnm
Thế là tôi ở ngoài sân chơi chong chóng tre.
Chiếc chong chóng bay vút lên trời, tôi chạy theo, ai ngờ lại động phải người ta.
Tôi cuống quýt cả lên, ra sức xin lỗi.
Nam nhân trước mặt im lặng, ngắm nghía nhìn tôi một hồi rồi nói:
"Thái tử điện hạ...lâu ngày không gặp."
**7**.
Một đoạn ký ức bất chợt hiện lên trong tâm trí.
Trong đại điện nguy nga, vải trắng rơi đầy dưới sàn ngọc.
Giữa một đám quân lính như lang như hổ bao xung quanh
Hắn chính là tên tướng quân đứng giữa đại điện quát mắng bọn người kia không biết tôn ti trật tự.
Bắt bọn họ nhường đường cho hắn.
Hắn...hắn chính là...kẻ đầu tiên...
**8**.
Hai mắt tôi mở lớn chăm chăm nhìn hắn, chân bất giác lùi lại.
Hắn hỏi han tôi có khỏe không.
Tôi không trả lời.
Hắn hỏi tôi hình như dạo này Tây quốc hoàng đế sủng tôi lắm.
Tôi cũng không đáp.
Hắn nhìn trời than oán, nói nếu một ngày thái tử điện hạ là tôi bị bệ hạ chơi chán, vứt bỏ, thì cứ tìm đến hắn.
Hắn không ngại cùng tôi nối lại tình xưa.
Vừa nói vừa liếm môi.
**9**.
Tôi ngồi trong phòng, cuộn mình trong chăn, run rẩy.
Một hồi sau có tiếng mở cửa vang lên.
Một cánh tay đặt lên phía trên, muốn kéo tấm chăn trên người tôi xuống.
Người đàn ông mặc hắc y đưa mảnh ngọc quan âm cho tôi, quở trách tôi chạy nhảy thế nào mà lại làm rơi ngoài kia...
Rồi tự nhiên hắn đăm chiêu nhìn tôi, hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi trả lời rằng tôi không biết.
Không hiểu tại sao trong đầu lại xuất hiện rất nhiều hình ảnh đáng sợ.
Rất...rất nhiều người...
Tôi vừa nói vừa vùi mặt vào chăn.
Người đàn ông mặc hắc y không nói gì.
Hắn gọi một người đến, lệnh cho gã đi điều tra.
**10**.
Người đàn ông mặc hắc y hôm nay đến chỗ tôi.
Hắn ôm tôi vào lòng.
Nhỏ giọng bảo ban tôi đừng run nữa.
Hắn giải quyết hết rồi.
Bọn người dám chạm vào tôi.
Sẽ không thể chạm vào tôi nữa.
Bọn chúng mãi mãi, sẽ không thể chạm vào bất cứ thứ gì được nữa.
Tôi thật sự không hiểu hắn đang nói về bọn người nào, cũng không hiểu tại sao bọn họ lại chạm vào tôi.
Nhưng cảm giác sợ hãi trong lòng lại biến mất một cách kì diệu.
Tôi nép vào lồng ngực hắn.
Cảm thấy an tâm.
**11**.
Người đàn ông mặc hắc y dẫn tôi đi chơi.
Hắn cùng tôi cưỡi chung một con ngựa đi ngắm cảnh vật xung quanh.
Tôi đang ngồi trong lòng hắn, vui vẻ ngắm cảnh.
Thì tự nhiên hai mắt lại tối mù.
**12**.
Trước đây, tôi không hề để ý.
Bây giờ thì mới hiểu ra.
Dụ dỗ một tên nam nhân là chuyện đơn giản đến mức nào.
Chỉ cần tôi tươi cươi với hắn, giả vờ ngu ngơ ngoan ngoãn một thời gian, hắn liền dẹp hết mọi đề phòng.
Chỉ cần làm nũng nói vài câu, hắn liền đưa tôi khỏi hoàng cung, khỏi cái lồng đã giam cầm tôi mấy năm qua.
Hắn thậm chí còn thiếu đề phòng đến mức để tôi tùy ý đi lại trong biệt phủ này. Tạo điều kiện cho tôi thăm dò thời gian thay ca của binh lính. Không cần quá nhiều thời gian, tôi đã tìm ra đường chạy trốn.
Hắn thậm chí còn khờ khạo đến mức để tôi ở cùng một viện với hắn. Vũ khí hắn mang theo bên người rất nhiều, chưng bày đầy trong đại sảnh, tôi lén lút trộm mất một con dao nhỏ, hắn cũng không phát hiện.
Vốn nghĩ lần này có thể lật ngược thế cờ.
Và sự thật đúng là chỉ một chút nữa thôi là tôi giết được hắn.
Một chút nữa thôi là Tây quốc hoàng đế đã chết dưới tay tôi.
Gia thù quốc hận ân oán cá nhân thiếu một chút nữa thôi đều trả đủ.
Nếu trời cao thương xót, sau khi giết hắn, tôi còn có thể thành công đào tẩu khỏi nơi này.
Nhưng kế hoạch của tôi bất thành, chỉ hơn thua nhau một cái chớp mắt, hắn đã kịp thời bắt được tay tôi, đẩy tôi ra xa.
Vết thương tôi gây ra cho Tây quốc hoàng đế không đủ để lấy đi cái mạng chó của hắn.
Ngỡ rằng mãi mãi không còn cơ hội thứ hai.
Nhưng hôm nay tên hoàng đế chết tiệt đó lại có đủ dũng khí dẫn tôi cưỡi ngựa đi dạo.
Khoảnh khắc thần trí tôi tỉnh táo lại ngay trên lưng ngựa.
Tôi biết trời cao không triệt đường sống của tôi.
Tôi lập tức nở một nụ cười tươi tắn quay lại nhìn Tây quốc hoàng đế.
Xin với hắn có thể cho ngựa đi ra bờ hồ được không.
**13**.
Tôi chạy.
Tôi đánh cương ngựa, thúc nó chạy thật mau.
Tiếng vó ngựa của binh lính Tây quốc đã rất gần rồi.
Vừa ban nãy, lúc Tây quốc hoàng đế cho ngựa đi đến sát bờ hồ.
Tôi khéo léo thả chiếc hài của mình xuống mặt nước.
Tên khốn đó lập tức xuống ngựa, đi nhặt hài giúp tôi.
Ngay lúc đó, tôi đánh cương ngựa, tùy tiện chạy về một hướng, bỏ lại tên khốn đó cùng thuộc hạ ở phía sau.
Hiển nhiên là bọn chúng đuổi theo tôi.
**14**.
Hành động này của tôi hoàn toàn là bộc phát, quá mức mạo hiểm.
Tôi biết chứ.
Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Lúc thần trí tôi tỉnh táo, nhớ kĩ mọi chuyện Tây quốc đã làm với tôi, tất cả những việc tên khốn hoàng đế đó làm đều chẳng là gì so với cừu hận giữa tôi và hắn.
Nhưng lúc tôi quên hết mọi thứ làm một kẻ vô tri, bản thân lại không nhịn được mà cảm kích hắn. Cùng kẻ thù ân ái còn vui vẻ tiếp nhận.
Nghĩ đến chuyện đó, tôi không khỏi cảm thấy kinh tởm buồn nôn.
Thế nhưng dạo gần đầy, đầu óc của tôi càng lúc càng hỏng. Thời gian làm một tên ngốc ngu ngơ càng ngày càng nhiều, thời gian làm chính bản thân mình càng lúc càng ít.
Nếu bây giờ tôi còn chần chừ, sợ rằng đến một lúc nào đó, tôi hoàn toàn trở thành một kẻ khờ. Lúc đó vĩnh viễn cùng không còn cơ hội chạy thoát được nữa.
Bởi vậy nên nếu trời cao đã thương cảm cho tôi, tạo cho tôi cơ hội hy hữu này để chạy trốn, thì xin người thương cho trót, đừng dồn tôi vào bước đường cùng.
**15**.
Tôi bị dồn vào bước đường cùng.
Tôi vốn chỉ chạy đại một hướng, cùng chằng biết bản thân mình sẽ đi về đâu.
Không ngờ lại chạy đến mép vực.
Ở bên dưới là một con sông chảy siết. Con ngựa của tôi đánh chết cũng không tiến thêm bước nào nữa.
"Thanh Huyên!"
Tây quốc hoàng đế cùng thuộc hạ lúc này đã đuổi tới.
Tôi hoàn toàn không con đường lui.
Tôi nhảy xuống ngựa, bọn họ càng tiến sát, tôi càng đi lùi về phía vực thẩm.
Ánh mắt đã rơi xuống vực sâu.
So với việc bị bắt trở lại rồi tiếp tục sống những ngày tháng đầy khuất nhục, tôi cảm thấy đây vẫn là một lựa chọn không tồi.
Dù sao tôi cũng từng tự sát vô số lần rồi.
"Thanh Huyên, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!" Tây quốc hoàng đế quát lớn: "Trở lại đây! Ta sẽ xem như việc ngươi chạy trốn chưa từng xảy ra!"
Tôi không để ý lời hắn nói, lại lùi bước về sau.
"Thanh Huyên, ngươi nghe cho rõ! Ngươi đừng quên giao ước giữa chúng ta! Nếu ngươi chết, Chí Kiên của ngươi tuyệt đối không được an yên!"
Lời nói của Tây quốc hoàng đế khiến tôi lặng người.
Chí Kiên...
Đúng rồi...
Chí Kiên...
Cái người thiếu niên từng van nài tôi đáp lại tình cảm của hắn.
Cái người từng hứa sẽ bảo vệ tôi một đời.
Cái người hại tôi nước mất nhà tan.
Cái người dù đã quên hết tất cả, vẫn nhớ giữ gìn mặt ngọc quan âm của tôi thật tốt.
Tôi muốn gặp lại hắn.
Đánh hắn.
Mắng hắn.
Vốn dĩ chính miệng hắn nói sẽ bảo vệ tôi thật tốt.
Vậy mà mọi khổ sở của tôi hiện tại, đều do hắn gián tiếp gây ra.
Cuộc đời của tôi thật khốn nạn.
Đã từng có được tất cả.
Chỉ để rồi mất đi tất cả.
Ngay cả một đoạn tình cảm thời thiếu niên cũng trớ trêu hết phần người ta.
Thật nực cười.
Nực cười.
Một tiếng sấm oanh trời đánh ngang.
Tôi đưa tay che mặt, cười to thành tiếng.
Tiếng cười điên dại.
Tôi cười đến mức tên khốn hoàng đế kia cũng nhìn tôi đầy lo lắng.
Nhưng giờ thì tên khốn đó không thể tiếp tục nhìn tôi được nữa.
Bởi vì khoảnh khắc hắn chạy tới, muốn giữ lấy tay tôi.
Tôi đã nhảy xuống vực mất rồi.
**16**.
Chí Kiên.
Tôi thật sự rất thương hắn.
Rất thương hắn.
Đến tận bây giờ vẫn thương hắn.
Thậm chí từng bám víu vào tương lai tươi đẹp, chỉ cần thành công giết được Tây quốc hoàng đế, thành công chạy trốn, việc kế tiếp tôi sẽ làm là chạy đi tìm hắn.
Tôi muốn đi tìm người thiếu niên với nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời năm đó.
Tìm lại những tháng ngày rực rỡ vinh quang.
Nhưng không được nữa rồi.
Bởi vì con người ai cũng chỉ có thể chịu đựng chừng đó đau thương thôi.
Tôi chịu đủ lắm rồi.
**17**.
Tôi chớp chớp mắt, toàn thân đều ê ẩm đến không còn cảm giác.
Đưa mắt nhìn xung quanh, tôi đang nằm trong một gian nhà gỗ, tuy không tính là xa hoa, nhưng gọn gàng sạch sẽ.
Bất giác đưa tay lên ngực kiểm tra
Mặt ngọc quan âm đã không còn ở đó.
Tôi hốt hoảng ngồi bật dậy, kéo theo đó là cơn đau tê tái khắp toàn thân.
"Ngươi tỉnh rồi à?" Một giọng nói vui vẻ vang lên.
Tôi đưa mắt nhìn ra chỗ cửa.
"Bình thường chỉ lạc đến tiền điện thôi, sao hôm nay lại lạc đến tận chỗ này rồi?! Lúc ta vớt được ngươi cạnh sông, thật sự là sợ đến hú vía!"
Người kia một thân mộc y đạm bạc, nhưng dáng vẻ hào sảng khi xưa vẫn nguyên vẹn không đổi dời.
Hắn đưa tay lên trán tôi kiểm tra, thở phào một hơi: "May thật đó! Ngươi không bị sốt! Số ngươi cũng thật lớn, rơi xuống sông còn được người quen vớt được! Ta tuy rằng nay không bằng xưa, nhưng cơm, canh, chỗ ngủ, thì không thiếu. Từ bây giờ đến khi có người đến đón ngươi, ngươi cứ ở đây đừng ngại!"
Nói rồi, hắn còn đưa tay vào vạt áo lấy ra một mặt ngọc quan âm:
"Hầy, ta cứ tưởng vật này bị tịch thu rồi, không hiểu sao lại xuất hiện trên người ngươi! Mặc dù có chút tùy tiện, nhưng ngươi cho ta xin lại nhá! Vật này đối với ta rất quan trọng."
Nói rồi, hắn lại đưa tay lên trán tôi thêm một lần nữa: "Sao kì vậy? Rõ ràng đâu có sốt đâu? Sao nhìn ngươi lại thất thần như vậy? Có cần ta gọi đại phu không?"
Thấy tôi hồi lâu không trả lời, hắn đứng dậy: "Vậy để ta đi gọi đại phu kiểm tra thêm lần nữa cho chắc!"
Hắn đứng dậy rời đi.
Tôi lúc này mới nắm lấy tay áo hắn.
Giọng nói không hiểu sao trở nên run run, khó khăn lắm mới nói được một câu:
"Xin ngươi...đừng rời đi...Chí Kiên..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT