Hứa Trúc Linh lảo đảo vài bước, nếu không phải là do Cổ Thành Trung nhanh tay lẹ mắt đỡ cô kịp thời thì chắc chắn cái mông của cô sẽ phải tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.
“Đi vào trước đi, lát nữa anh vào sau.”
“Cố Thành Trung, phải khiêm tốn một chút biết không? Em không muốn ngày mai lên đầu đề đâu!”
Hứa Trúc Linh vội vàng nói, cô bị Cố Thành Trung đẩy vào.
Cô vừa vào cửa thì nhân viên phục vụ đã vây quanh.
“Cho tôi một ly sữa chua, uống cho đỡ sợ một chút.”
Mà ngoài cửa đang giương cung bạt kiếm. Trong không khí đều tràn ngập mùi thuốc súng.
“Anh muốn ngủ tôi cơ à?”
Miệng Cố Thành Trung nhếch lên, anh nở một nụ cười lạnh lùng.
Mà nụ cười này rơi vào mắt Trương Quang, anh ta cảm thấy vô cùng đẹp.
Anh ta đã có rất nhiều đàn ông, nhưng chưa từng có ai đẹp được như Cố Thành Trung cả.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này đi, đẹp trai biết bao!
“Đẹp quá.”
“Tết này đưa anh về nhà nhá?”
“Tôi đưa anh về nhà trước.” Cố Thành Trung nói không nhanh không chậm, sau đó anh bước lên trước túm lấy cổ tay của Trương Quang, một tay khác trực tiếp đánh vào khớp nối của anh ta.
Sau đó, Trương Quang phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết, còn có tiếng xương cốt bị gãy.
“Đau… đau quá…”
Trương Quang vội vàng rút tay về, tay phải anh ta đã đau đến nỗi không còn tri giác nữa rồi.
Gãy rồi ư?
Trương Quang đau tới nỗi toát mồ hôi đầy đầu, anh ta nhìn Cố Thành Trung với vẻ tức giận rồi nói: “Mẹ nó, mày lại dám đánh tao? Mày còn muốn miếng đất phía đông không hả?”
“Vì muốn nên mới đánh anh càng ác đó.”
Cố Thành Trung híp mắt rồi nói, cánh môi gợi cảm thốt lên từng chữ lạnh lùng.
Anh lại cho thêm một cú đấm, Trương Quang ngã xuống đất, đau tới nỗi chết đi sống lại.
Cố Thành Trung lấy khăn trong tay một người bán hàng tới xem náo nhiệt rồi lau đi lau lại từng ngón tay.
“Cút đi, đừng để tôi thấy anh một lần nữa. Nếu không thì thứ gãy cũng chẳng phải là cánh tay nữa đâu.”
Anh nói xong rồi trực tiếp vứt khăn lên mặt Trương Quang, sau đó quay người đi vào nhà hàng.
Trương Quang rên rỉ, anh ta làm gì còn sức mà kêu gào chứ. Anh ta chỉ muốn về nhà tìm bố ngay lúc này mà thôi.
Một đám quần chúng xem náo nhiệt trợn mắt há mồm, cảm thán bóng người anh dũng của Cổ Thành Trung.
Đẹp trai!
Một người đàn ông đẹp trai, tài giỏi, mạnh mẽ như thế sao lại là người đồng tính chứ?
Hứa Trúc Linh uống xong một ly sữa chua, cô càng uống càng lo lắng, lại không kiềm chế được mà gội thêm một ly.
Cô nhìn thấy Cố Thành Trung bước vào thì vội đi tới hỏi: “Không sao chứ? Vừa rồi anh ta kêu thảm quá.”
“Dạy cho một bài học, để anh ta nhớ thật lâu mà thôi.”
Cố Thành Trung nhìn nước ngọt trên bàn thì nói: “Em lại uống rồi à? Không phải là đang lo lắng cho anh sao?”
“Cũng chính là bởi vì lo lắng cho anh nên trái tim em mới đập loạn đây này. Lúc em căng thẳng thích uống nước, đúng lúc em muốn uống sữa chua táo. Uống xong em phát hiện mình vẫn còn căng thẳng, lại đói bụng nên lại gọi thêm một chai. Cũng không phải là em không nghĩ tới anh, em có gọi cho anh một ly nước chanh mà.”
“Cái này là miễn phí.”
“Nó khác chứ, em quan sát rồi. Đây là chanh mà nhân viên mới cắt, mới vắt, không phải là loại đã cũ rồi. Ngon lắm đó, anh một ly em một ly, hoàn hảo.”
Hứa Trúc Linh cười hì hì rồi nói, cô như một con hồ ly nhỏ, tự cho là mình đã đạt được đồ tốt.
Nhưng thực tế thì hai trái chanh vừa nãy trong mắt người khác chẳng đáng một đồng.
Nếu cô không ở bên anh thì sợ rằng anh còn chẳng đụng tới, thậm chí còn chẳng nhìn. Nhưng bây giờ Cổ Thành Trung lại cảm thấy hai ly nước chanh này rất quý giá.
Bởi vì đó là nước chanh đợt đầu tiên!
Đúng thế, cho dù là thứ gì, có không tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ có mặt tốt nhất.
Cổ Thành Trung không thích quan sát những chi tiết nay nhưng chỉ cần Hứa Trúc Linh ở đây thì cô sẽ quan sát giúp anh, thế là được rồi.
Anh nâng ly lên rồi nhấp một ngụm: “Đúng là ngon lắm.”
“Thấy chưa, em cũng uống mấy ly.”
Đồ ngốc, bởi vì có em nên ly nước này có ý nghĩa đặc biệt, vậy nên anh mới cảm thấy ngon.
Nếu như không có em thì nó có ngon tới mấy cũng chỉ là vô vị mà thôi.”
“Chuyện này xử lý thế nào rồi? Tên mập đó có làm khó anh không, sau chuyện này chắc chắn anh ta sẽ tìm anh trả thù.”
“Nếu anh ta trả thù thì anh mới vui đây.” “Vì sao chứ?” Hứa Trúc Linh có chút thắc mắc.
“Vừa rồi em cũng nghe đó, bố anh ta nắm trong tay miếng đất tốt nhất ngoại ô phía đông của thành phố. Có rất nhiều tập đoàn muốn có được nó, người người đều có thể cho giá cao nhưng bố anh ta lại do dự không biết nên đưa cho ai mới có thể không làm mích lòng người khác.”
“Anh cả anh cũng muốn có được nó. Nếu ông ta đưa cho anh cả anh thì phải đề phòng anh trả thù. Nếu như cho anh thì lại không biết nên nói thế nào với Cố Minh Đông. Nhưng hôm nay ông ta không muốn làm mích lòng người khác nhưng con của ông ta không biết điều, làm mích lòng anh. Nếu như anh tóm lấy con của ông ta không há miệng thì ông ta phải làm sao?”
“Vậy thì ông ta phải đưa cho anh mảnh đất kia để nhận lỗi đúng không? Hơn nữa còn không dám để giá quá cao.”
“Thông minh thật đó, thưởng cho em gọi món, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.”
Cố Thành Trung vừa cười vừa nói, anh đẩy thực đơn tới trước mặt cô.
Hứa Trúc Linh cũng không khách sáo, cô.
gọi ba món mặn một món canh, cuối cùng còn gọi hai chén cơm.
“Đủ chưa?”
“Đủ rồi, hai người làm sao ăn được nhiều thế chứ?”
Bây giờ Hứa Trúc Linh mới phát hiện Cố Thành Trung là gian thương. Người đàn ông mập kia còn chưa biết mình bị người khác lợi dụng, chắc đang vừa khóc vừa chạy về nhà rồi “Cố Thành Trung, anh luôn khéo léo tính toán như thế này sao?”
Hứa Trúc Linh vừa ăn vừa hỏi.
Cố Thành Trung gắp đồ ăn, khi anh nghe thấy câu này thì tay có hơi khựng lại.
Anh đặt đũa xuống, uống một miếng nước rồi mới nói với vẻ bình tĩnh: “Không, người không phạm ta ta không phạm người.”
“Là thế à?”
“Trúc Linh, nếu như có một ngày em phát hiện anh cũng không phải người tốt thì em sẽ làm thế nào?”
“Không phải người tốt là có ý gì?” Hứa Trúc Linh vẫn chưa hiểu, cô có chút hoang mang.
“Không có gì, ăn đi.”
Cố Thành Trung cười cười rồi sờ đầu cô, chuyển vấn đề sang chuyện khác.
Trên thế giới này từ trước tới nay đều không có phân biệt rõ ràng người tốt kẻ xấu.
Người tốt cũng có lúc ích kỷ, người xấu cũng có lúc không vụ lợi: Anh để tay lên ngực tự hỏi, anh không phải người tốt, anh không muốn làm chuyện tốt, chỉ muốn làm cô vui.
Anh sợ một ngày nào đó cuốn cô vào mưa bão, khiến cho cô thấy vẻ mặt đáng sợ của mình.
Cảm giác lo được lo mất chẳng tốt chút nào.
Hứa Trúc Linh ăn xong một bữa cơm thì cảm giác rất thỏa mãn, cô cố nén xúc động muốn gọi thêm đồ ăn.
Đàn ông thích phụ nữ ăn ít, ăn nhiều quá cũng không tốt cho hình tượng của mình.
Về rồi ăn thêm quà vặt vậy.
Cô ngồi lên phía sau xe, điều chỉnh tư thế một chút cho thoải mái.
“Vốn em cho rằng anh để cho mọi người hiểu nhầm anh là người đồng tính thì em có thể bớt được rất nhiều phiền phức. Không ngờ rằng bây giờ em lại có nhiều phiền phức hơn.
Tình địch của em từ nữ chuyển thành nam! Cái này thì em phải so cái gì chứ?”
“Dù sao em cũng không hơn được, cần lo lắng” Cố Thành Trung cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT