Cố Thành Trung đổi khách làm chủ, chiếm lấy toàn bộ quyền chủ động ngay tức khắc.
Vốn dĩ cô chỉ muốn khen thưởng cho anh một chút, hôn anh một cái, nhưng Cố Thành Trung lại thuận thế đẩy cô ngã xuống giường, bắt đầu táy máy tay chân.
Gô cực nhọc giữ anh lại, mới chốc lát đã thở phì phò, nói: “Không được, em không ổn rồi, em rất đói, cả người chẳng có chút sức nào cải”
“Ừ, đợi em ăn no rồi thì lại đút cho anh ăn không còn việc gì phải làm..”
“Em không được nghỉ phép đâu, hôm quan em còn nợ anh một lần đấy”
Gố Thành Trung không vui nói.
Hứa Trúc Linh run rẩy, xem ra không chạy thoát được rồi.
Chuyện tiếp theo, không cần nói cũng biết.
Hứa Trúc Linh lăn qua lăn lại trên giường.
hơn một tiếng đồng hồ, hai chân giãm xuống đất như nhữn ra.
Đúng lúc đó, người giúp việc dưới lầu nói “Cậu chủ, mợ chủ, người của hoàng gia đến, vương phi biết mợ chủ đã bình yên trở về nên đặc biệt tới thăm hỏi.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì bỗng nhiên có cảm giác cáo đến chúc tết gà.
Gô nhìn Cố Thành Trung, nghỉ ngờ hỏi: “Cô ta có ý gì đây?”
“Anh không đi tìm cô ta thì thôi, không ngờ cô ta lại dám tìm đến tận cửa trước”
Anh híp mắt lại, giọng nói lạnh lùng, như vừa bước ra từ hầm băng vậy.
Hai người xuống lầu nhìn thấy Lucia, cô ta mặc bộ váy hoa lệ, trang điểm tinh tế.
Cô ta nhìn Hứa Trúc Linh, liếc mắt rả hiệu cho cung nữ.
Cung nữ tiến lên, mở một hộp gấm ra.
Trong đó đều là đồ bố quý giá.
“Nghe nói cô bị kẻ trộm bắt đi một đêm không về. Suy cho cùng thì đang ở trong hôn lễ của tôi, cô là khách quý, nếu như cô xảy ra chuyện gì thì bổn vương phi ăn ngủ không yên được, bây giờ thấy cô không sao thì tôi cũng yên tâm rồi”
“Đây đều là tâm ý của tôi, nhận lấy đi”
Giọng điệu này của cô ta chẳng giống đến hỏi thăm an ủi mà cứ như người đứng trên cao bố thí ban ơn.
Từ khi Lucia lên làm vương phi, Hứa Trúc Linh luôn có cảm giác cô ta không giống lúc trước nữa.
Dường như đáng sợ hơn.
“Lueia, chị hà tất gì phải ở đây làm bộ làm tịch, chị giám nói chuyện tôi mất tích không liên quan gì tới chị không?”
“Cô Trúc Linh, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể ăn nói bậy bạ được đâu, cô thế này là đang phỉ báng vương phi của một quốc gia, không phải chuyện đùa. Hơn nữa, cho dù là tôi làm thì thế nào? Cô có chứng cứ không? Cô biết mất với tên trộm kia, giết chết quân lính ở cung điện, tôi hoàn toàn có lý do nghỉ ngờ các cô là một phe với nhau”
“Nếu không phải vậy thì sao cô có thể sống sót khỏi tay bọn họ chứ, không phải đồng phạm với bọn trộm thì là gì?
“Tôi đến đây để khuyên cô một câu, bảo anh trai cô dừng tay đi, đừng làm chuyện vô ích nữa. Điều tra ra thì chưa chắc đã tốt với cô đâu. Hai vị, tôi nói đến đây là hết lời rồi, hai người cứ cẩn thận ngắm nghĩ lại đi”
Lucia vô cùng lớn mật, cô ta không sợ việc của mình bị phơi bày.
Hứa Trúc Linh rời đi cùng Phó Minh Tước nhưng bình an trở về.
Nếu như không phải đồng bọn thì cô nên khai ra kẻ trộm kia mới phải.
Nếu như là đồng bọn thật thì phải chịu tội hơn lớn rồi Hứa Trúc Linh nghe cô ta nói vậy thì tức giận nghiến chặt răng, không mở miệng nói ra được câu gì.
“Vương phi tính toán khá lắm”
Cố Thành Trung mở lời, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn cô ta không chớp mắt, tỏa ra sự lạnh lẽo, xâm lấn.
Lucia đối diện với ánh mắt đó của anh, cười đến run cả người, nói: “Vậy thì e là em mà tính kế thêm nữa thì cô ấy còn có thể sống sót trở về sao? Anh yên tâm, lần sau em sẽ lên kế hoạch hoàn mỹ hơn, anh cũng nên cẩn thận”
“Lucia!”
Cố Thành Trung im lặng nảm chặt tay lại, trừng mắt lên một cách hung ác.
“Hãy gọi tôi là Vương phi Kettering, đừng vượt quá thân phận của mình”
Cô ta lạnh nhạt nói, sau đó quay người trở về điện.
Tư thế xoay người mạnh mẽ quyết liệt như vậy, có lẽ cô ta đã hạ quyết tâm.
Lucia…
Anh vẫn luôn nể tình cô, không đẩy sự việc vào ngõ cụt, chính là muốn lưu lại một tia hy vọng.
Nhưng anh ta không ngờ lại thành nối giáo cho giặc, khiến cô ta biến thành dáng vẻ này.
Nếu như cô ta dám động vào Hứa Trúc Linh thì cũng đừng trách anh không khách sáo!”
‘Vốn dĩ chiều nay Cố Thành Trung định sắp xếp cho Hứa Trúc Linh về nước, còn anh ở lại đây tiếp tục giúp đỡ Cố Thiện Linh, nhưng không ngờ khi xuất phát hộ chiếu xảy ra vấn đề, bị cơ quan quản lý xuất nhập cảnh giữ lại.
Sau đó họ còn nói phía cung điện hạ lệnh xuống, nói rằng hộ chiếu của cô có vấn đề cần phải tra xét lại.
Đây rõ ràng là cố ý giữ chân cô lại, không cho cô rời khỏi.
Cố Thành Trung lập tức sắp xếp đi bằng đường bộ, nhưng bị Hứa Trúc Linh ngăn lại “Để em một mình về nước, anh yên tâm sao? Sao anh có thể chắc chắn Lucia sẽ không dài tay lấn sang bên đó?”
“Chi bằng để em ở bên cạnh anh, anh có thể nhìn thấy em coi như bảo vệ… cũng có thể bảo vệ em tốt hơn, không phải sao?”
“Nhưng em mà ở lại đây thì nguy hiểm quá cao: “Anh cũng thấy đấy, Lucia tìm cách không để em rời đi, chäc chản cô ta đã có kế hoạch vẹn toàn. Bây giờ cô ta vừa mới lên làm vương phi nên có quyền quản lý đường biển, đường hàng không và các đường khác nữa, điều này cho thấy Charles rất tín nhiệm cô ta, để cô ta tùy ý làm bậy, em rời khỏi đây rất khó khăn”
“Hơn nữa, bọn họ đang chèn ép anh, buộc anh phải dùng đến sức mạnh của nhà họ Cố.
Anh chắc chắn có thể điều động người nhà họ Cố, tất nhiên Lance cũng sẽ quấn lấy anh, buộc anh phải đi giành quyền năm cổ phần”
Cố Thành Trung nghe xong thì nhíu mày thật chặt, Hứa Trúc Linh vẫn luôn là một người phụ nữ không đủ thông minh.
Tức là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Nhưng bây giờ, cô lại có thể phân tích rõ ràng, triệt để lợi hại trong đó, hơn nữa nói chuyện mạch lạc, đâu vào đấy.
Đây là Hứa Trúc Linh mà anh biết sao?
Hứa Trúc Linh nói xong thì mãi lúc lâu Cố Thành Trung vẫn không trả lời lại, anh cứ nhìn chăm chăm cô, ánh mắt đó phức tạp, khó hiểu, cũng không thể diễn tả bằng lời được.
€ô hơi bối rối sờ đầu, hỏi nhỏ: “Em, em nói gì sai sao?”
“Ai dạy em nói những thứ này?”
“Làm gì có ai, em ở bên anh lâu vậy rồi, mưa dầm thấm đất, em cũng hiểu lợi hai trong đó mà”
“Trúc Linh, anh không muốn em biết quá nhiều, em biết càng nhiều thì càng cực nhọc, em sẽ phát hiện thế giới này xấu xa hơn rất nhiều so với tưởng tượng của em. Anh muốn em là của em trước đây, chỉ làm chuyện mình thích, vui vẻ hạnh phúc là được. Bây giờ, em.
lại trở nên bình tĩnh, trâm ổn… khiến anh rất đau lòng. Là do anh không bảo vệ em chu đáo, mới khiến em biến thành dáng vẻ này”
“Có anh thì em mới thấy vui vẻ. nếu như em vẫn cứ ngu như heo, không thể chia sẻ gánh nặng với anh, cứ mãi núp dưới sự che chở của anh, để anh một mình chịu đựng tất cả thì em cũng sẽ đau lòng. Thực ra, em chẳng biết làm gì cả, chỉ có thể nói miệng mà thôi… Trên thực tế thì em cũng không giúp được gì, em thật vô dụng.”
“Em rất hữu dụng, đừng tự ti. Bởi vì có em mà nhà họ Quý luôn âm thầm giúp đỡ anh. Vì có em nên anh mới có lý do để chiến đấu”
“Em chưa từng là gánh nặng của anh, mà em là áo giáp bảo vệ cho anh”
Từng câu từng chữ anh nói ra đánh vào tên đáy lòng, khiến cô chấn động theo.
Đặc biệt là câu nói đó…
Em chưa từng là gánh nặng của anh, mà em là áo giáp bảo ho anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT