*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Em tỉnh rồi sao? Thấy thế nào?”
Giọng nói thân quen truyền ra từ phòng vệ sinh.
Cố thành trung vội vàng chạy ra, anh đang cầm một cái khăn mặt trên tay, chắc đang định lau mồ hôi cho cô.
Cô chạy trốn một ngày một đêm, phập phồng lo sợ, cuối cùng cũng thấy người thân thiết nhất của mình rồi, trái tim cũng được thả lỏng.
Cô không kịp xỏ giày, nhanh vù đến trước mặt anh, ôm anh thật chặt.
“Cố Thành Trung, em rất sợ!”
Cô vẫn luôn cố gắng gượng, không kể khổ với Phó Minh Tước, bởi vì trong lòng cô hiểu rõ, cô chỉ muốn nói với Cố Thành Trung mà thôi.
Cố Thành Trung nghe cô nói thế thì trái tim khẽ run lên, anh biết cô phải chịu rất nhiều cực khổ.
Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, giọng nói dịu dàng: “Xin lỗi em, là do anh đến muộn”
Anh vô cùng áy náy.
Hứa Trúc Linh lắc đầu, cô biết chuyện này không thể trách anh được.
Anh bị giữ chân ở cung điện, bị Lucia cản trở, chắc chăn anh rất khó thoát khỏi đó.
Phó Minh Tước có người ở bên ngoài tiếp ứng mà mãi lâu sau mới tìm tới được, điều đó cho thấy phải gặp rất nhiều khó khăn.
Cô không quan tâm quá trình, chỉ quan tâm kết quả, mà kết quả chính là cô đã bình an trở về, còn sống gặp được anh là tốt lắm rồi.
“Em còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói rõ đầu đuôi mọi chuyện cho anh nghe.
Khi cô vẫn còn ý thức thì ở trên xe với Phó Minh Tước.
Cố Thành Trung cũng đã đi điều tra, nhưng cung điện không phải nơi anh muốn tra là tra được, nên anh đã chuyển giao cho người bên trong xử lý.
“Nhà bếp đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ em tỉnh dậy thôi, còn hầm canh gà bát bảo cho em nữa.”
“Thật sao? Tốt quá rồi! Em sắp đói chết rồi đây!
Cố Thành Trung bưng cơm nước tới, bác sĩ cũng qua kiểm tra lại cho cô.
Thân thể cô không có gì đáng ngại, chỉ hơi suy nhược, bồi bổ thật tốt là được.
Hứa Trúc Linh nhìn áo blouse trắng của bác sĩ đăm chiêu.
Bây giờ cô mới cảm thấy biết chút kỹ năng có ích cỡ nào.
Nếu như cô không thấy bác sĩ băng bó cầm máu mà mang hòm thuốc tới, thì có khi Phó Minh Tước đã chết vì mất máu quá nhiều rồi Phó Minh Tước không biết săn, lọc nước bẩn, nhóm lửa các kiểu thì có khi bọn họ.
không sống qua tối hôm qua.
“Chuyện đó… tôi có thể theo anh học xử lý vết thương đơn giản không?”
Hứa Trúc Linh mở miệng hỏi.
Vị bác sĩ vừa mừng vừa lo, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Cố Thành Trung.
“Sao đột nhiên em lại muốn học cái này?”
“Phó Minh Tước trúng đạn, lúc chạy trốn vết thương rách ra, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện. Em… em giúp anh ta khâu lại, khiến anh ta phải chịu đau rất nhiều lần. Sau đó còn phát sốt, cả người đều là mồ hôi, còn gào lên đòi uống nước, em còn phải cho anh ta uống…”
Hứa Trúc Linh không để ý nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp.
“Em muốn học thì cũng không phải chuyện gì xấu, anh cũng đã xếp lịch tập luyện thường ngày cho em rồi. Anh xuống trước đi, chỗ này giao cho tôi”
Anh đuổi bác sĩ ra ngoài.
Bác sĩ nhanh chân chuồn đi, chỉ sợ mình sẽ bị bản đầy máu lên người mất.
“Anh muốn cho em tập cái gì?”
“Trước tiên không đề cập đến chuyện này, em nói rõ cho anh biết em cho anh ta uống nước kiểu gì. Chắc em không có thìa, muỗng gì, anh rất tò mò đó”
Cố Thành Trung nói nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi, ngữ điệu không nhanh không chậm.
Cô giống như tự tìm đường chết, nói chuyện không nên nói ra rồi.
Cô hơi chu mỏ lên, muốn giải thích nhưng không biết nói gì “Không nhớ sao? Hay đế anh nói giúp em?
Môi chạm môi sao?”
Giọng anh càng ngày càng lạnh lùng.
Hứa Trúc Linh lập tức vén chăn lên, quỳ gối xuống giường.
Nói đúng hơn là đặt mông dưới gót chân.
Cô cúi đầu xuống, đáng thương nhìn anh, nắm lấy hai tai, ôm đầu nhận sai: “Chuyện này.
không thể trách em được, lúc ấy em không thể không làm vậy, không phải… nếu như anh ta xảy ra chuyện bất trắc gì, em sẽ hối hận cả đời mất”
“Anh ta cũng không phải hạng người tốt lành gì, em hối hận gì chứ?”
“Em biết Phó Minh Tước là xã hội đen, trên tay anh ta dính đầy máu tươi, là đối thủ của anh. Nhưng… bình tĩnh ngẫm nghĩ lại thì anh ta chưa từng làm hại em, mà em cũng nhận được sự chăm sóc của anh ta. Lần này, dù trợ giúp lẫn nhau, từng cứu đối phương, nhưng anh ta không hề bỏ đứa con ghẻ là em giữa đường, anh ta không làm vậy…
“Anh †a không bỏ em, em cũng không thể bỏ mặc anh ta. Em có khả năng cứu anh ta, nhưng chỉ vì cái thứ đạo đức chó má nam nữ thụ thụ bất thân mà em không làm gì cả khiến anh ta xảy ra chuyện gì… em sẽ cần rứt lương tâm, em sẽ trở thành người xấu! Vì vậy..”
Cô hoảng loạn giải thích, nói năng lộn xộn, vô cùng lo lắng Lời còn chưa nói hết Cố Thành Trung đã không nghe nổi nữa.
Anh vòng tay ôm cô vào lòng, dùng sức ôm thật chặt.
Hứa Trúc Linh bị hành động bất ngờ này của anh dọa hết hồn, cơ thể hơi cứng ngắc, những lời còn lại đều tắc nghẽn ở cổ họng, không nói ra chữ nào nữa.
“Cố Thành Trung..”
Cô lẩm bẩm tên của anh.
“Anh không muốn trách em, em làm rất đúng, cứu người là đúng. Người tốt hay xấu, không phải là chuyện một mình anh có thể đánh giá, vơ đũa cả nắm là không đúng. Anh ta gây tổn hại tới lợi ích của anh, trong mắt anh thì anh ta là người xấu. Nhưng anh ta luôn giúp đỡ em, đối với em thì anh ta là người tốt.
Trên đời này, không có ai tuyệt đối tốt hay tuyệt đối xấu, là đúng hay sai, bản thân em phải tự biết cân nhắc”
“Anh sẽ không can thiệp vào thước đo của em, anh tôn trọng em, em cho chuyện gì là đúng thì phải kiên trì thực hiện. Cho dù quan niệm của chúng ta trái ngược nhau, nhưng anh sẵn lòng bao dung em, thấu hiểu em, anh cũng muốn em đối với anh như thế”
“Vợ anh thật giỏi, cứu được một người, công đức lớn lao, sau này sẽ có phúc báo”
Anh dịu dàng nói, không có ý trách cứ gì cả.
Trái tim cô run lên mạnh mẽ, cô đã chuẩn bị thật tốt, nhưng lại nghe được những lời cảm động như vậy.
Anh sẽ không can thiệp vào thước đo chuẩn mực của em, anh tôn trọng em.
Chuyện gì em cho là đúng thì hấy kiên trì thực hiện Yêu một người, không phải ngang ngược cưỡng ép, mà là tôn trọng, thấu hiểu, bao dung, hòa hợp lẫn nhau.
Những lời này của Cố Thành Trung đã đi vào tận sâu trong trái tim cô.
Cô kích động ôm chặt lấy anh, nói: “Cố Thành Trung anh thật tốt!”
“Thực ra anh cũng không phải người tốt lành gì, chỉ khi anh ở trước mặt em thì anh mới như vậy. Mỗi người đều có lập trường riêng và giới hạn cuối cùng của mình, anh cũng có, lập trường và giới hạn của anh đều là em!”
Giọng nói trâm thấp của anh vang bên tai cô, du dương như tiếng đàn violin, vương vấn mãi trong lòng Cô không kìm lòng nổi, đôi mắt đỏ ửng, không kiêng dè trao cho anh nụ hôn sâu. Cô không biết nên nói gì, cứ dùng hành động để thế hiện đi!