*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dọc theo hành lang dài, đều nghe được tiếng kêu gào của Nguyên Doanh, tiếng kêu như xé lòng phát ra từ tận đáy tim.
“Cố Ngọc Vy”
Anh ta không ngừng gọi tên của Cố Ngọc Vy, tình cảnh cảm động khiến người khác phải khóc.
Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, Hứa Trúc Linh đẩy cửa bước vào.
Cô lo lắng Nguyên Doanh nghĩ quẩn mà làm ra chuyện gì ngốc nghếch.
‘Vừa đẩy cửa bước vào, cô liền nhìn thấy Nguyên Doanh ngồi dưới đất, hai mắt vô hồn.
Anh ta ôm chặt lấy một thi thể đã lạnh như băng vào trong lòng ngực.
“Người cũng đã chết, cũng phải đưa đi chôn cất, phía bệnh viện đang làm giấy báo tử, ông cụ muốn nhìn thấy mặt cô ấy một lần cuối cùng, tôi muốn dẫn cô ấy đi”
“Ai cũng không được phép dẫn có ấy đi, ai cũng không được…”
Anh ta như hóa thành một kẻ điên, liên tục lặp lại những lời như này.
“Nguyên Doanh, có phải anh rất hối hận không?”
“Hối hận…”
Anh nuốt nước bọt, nhỏ giọng nhắc lại hai từ này.
“Nếu như… Cho anh thêm một cơ hội nữa để níu giữ Cố Ngọc Vy ở lại, anh có nguyện ý làm vậy không? Hay anh vẫn tiếp tục làm tổn thương người khác, cuối cùng vẫn chà đạp lên tình yêu của cô ấy dành cho anh?”
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
“Sẽ không, tôi sẽ không bao giờ…Để cho cô ấy rời đi. Chỉ cần cô ấy còn sống, cô ấy muốn cái gì, tôi đều đều đồng ý, cho dù đó là mạng của tôi!”
“Nhớ kỹ những lời anh nói!”
Hứa Trúc Linh thở khẽ một hơi, sau đó vỗ tay.
Trước cửa lớn là một thân hình.
“Nguyên Doanh”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên trong phòng mổ.
Nguyên Doanh nghe thấy tiếng gọi này, trong nháy mắt liền mở mắt, mau chóng nhìn về phía cửa với khuôn mặt khó tin.
Cố Ngọc Vy đứng ở chỗ đó, mặc quần áo giống y đúc người anh đang ôm, nhưng không giống cái xác trong tay anh, khuôn mặt của cô ấy vẫn xinh đẹp như lúc trước.
Anh run rẩy chống tay lên mặt đất để đứng dậy, đi đến trước mặt cô ấy, cẩn thận dùng tay vuốt ve hai gò má của cô ấy.
Sợ rằng bản thân gặp phải ảo giác, động vào cô ấy sẽ tan biến Ngón tay chạm vào hai gò má cô ấy, cảm nhận rất chân thật, cơ thể hãn còn độ ấm.
“Nguyên Doanh, em còn.
Cô ấy còn chưa nói hết câu liền bị Nguyên Doanh ôm chặt vào trong lông ngực.
“Em dẫn anh đi cùng, em đi một mình sẽ rất cô đơn, dẫn anh đi cùng có được không.
“Em dẫn theo anh xuống âm tào địa phủ có được không?”
Giờ phút này, trong đầu Nguyên Doanh không còn nghĩ được điều gì nữa, chỉ cần có thể gặp lại được Cố Ngọc Vy, anh ta đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Anh ta không cần biết cô ấy là người hay ma, thần hay quỷ, Nguyên Doanh chỉ cần biết cô ấy chính là người anh ta yêu.
“Để anh đi một mình, em sao có thể yên tâm. Em vốn dĩ là một người không bố không mẹ, mẹ nuôi cũng đã qua đời, em gái thì lại mất tích, trên đời này chỉ còn anh là người duy nhất khiến em lo lảng. Nếu như anh không ở lại, vậy em tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Nguyên Doanh, em không thể mang anh đi, mục đích tồn tại của anh không nên là em, mà anh hãy vì chính bản thân mình. Tay phải của anh đã bị phế, không thể cầm dao mổ, nhưng anh còn tay trái. Anh có thể điều chế thuốc, anh vẫn có thể cứu sống những người bệnh như trước, vẫn là một bác sĩ tài giỏi.”
“Dùng y đức của mình để cứu người, không phải dùng bất cứ thủ đoạn nào để cứu họ. Nguyên Doanh, không ai khinh thường anh cả, là anh không tin tưởng vào chính mình.
Cho dù anh có chết, diêm vương cũng không chịu thu nạp anh, anh ở lại trên thế giới này, cứu càng nhiều người càng tốt”
“Vậy còn em? Vậy em phải làm sao bây giờ?”
“Em không chết, đây chỉ là một mưu kế để anh nói ra sự thật mà thôi. Hóa ra anh chỉ có thể nói ra những lời thật lòng sau khi biết em đã chết. Dương Nguyệt nói rất đúng, mọi người chỉ có khi biết thứ quan trọng mất đi mới nói ra những lời chân thật.”
“Nguyên Doanh, em hỏi lại anh một lần nữa, anh có thật sự yêu em không?”
“Em thật sự không chế, vậy… Cái xác kia.
“Tin tức là giả, phóng viên cũng là người của anh trao em tìm đến. Chỉ có anh cùng Quý Khiêm xem được tin tức này, còn thi thể kia…
Là vừa nấy bị tai nạn xe cộ, nó rất có ích cho chuyện này. Vấn đê mà anh thắc mắc em cũng đã trả lời xong, vậy hiện tại anh có thể trả lời vấn đề của em không?”
“Yêu!”
Anh ta không nghĩ ngợi mà trực tiếp nói ra.
Chuyện tình cảm, chỉ sau khi trải qua chuyện sống chết mới có thể hiểu rõ.
“Vậy anh có muốn kết hôn với em không?”
“Muốn!”
“Vậy còn Hải Luân thì sao?”
“Anh viết báo cáo lên cấp trên, tự nhiên sẽ có người an bài.”
“Chờ khi hai người kết hôn, chúng ta lập tức kết hôn, được chứ?”
“Được!”
Nguyên Doanh dùng sức ôm chặt cô ấy vào lồng ngực, trong đôi mắt trầm tĩnh kia ẩn hiện lên sự ẩm ướt.
Lần đầu tiên, tay phải anh ta dùng nhiều lực đến vậy, chính là dùng để ôm cô ấy.
Cố Ngọc Vy cũng cảm động đến mức chảy nước mắt, hai người đi qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cũng có được cái kết viên mãn.
Hứa Trúc Linh cũng cảm thấy hạnh phúc khi hai người bọn họ về bên nhau, không nở lên tiếng phá hoại bầu không khí này.
Cô lẳng lặng rời đi, không muốn quấy rầy hai người.
Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Cố Thành Trung, nói: “Mọi chuyện đều đã giải quyết ổn thỏa, chúng ta có thể trở về rồi”
“Đêm hôm khuya khoắt, nam nữ ở riêng một phòng còn mặt mũi gì nữa?”
Cố Thành Trung không tức giận nói: “Không được, anh là anh trai của con bé, anh phải có trách nhiệm với nó.”
“Anh đúng là không hiểu chuyện tình cảm gì cả, hai người vừa mới làm hòa với nhau, cần thời gian tâm sư, anh vào đây xem náo nhiệt chắc? Rất nhanh, bác sĩ Doanh cùng chúng ta sẽ trở thành người một nhà, anh cũng không thể suốt ngày dùng sắc mặt khó coi đó nhìn anh ấy, bác sĩ Doanh cũng sẽ cảm thấy khó xửt “Anh có một loại cảm giác như trong nhà có một cây cải thảo trắng bị con lợn ăn mất, em sao lại còn có thể đối xử tốt với con lợn đó?
Cố Thành Trung nhíu chặt mày lại, hiện tại cảm thấy không thích Nguyên Doanh một chút nào.
Hứa Trúc Linh nghe anh so sánh như vậy, chỉ biết lắc đầu bất lực: “Vậy thì em cũng chính là củ cải trắng bị anh ăn mát, đúng chưa?
“Em nói cái gì?”
Cố Thành Trung liếc mắt một cái, cô liền rụt cổ lại, không dám nói thêm gì.
Sau khi Cố Ngọc Vy công khai chuyện tình cảm với Nguyên Doanh, đã thích anh nhiều năm như vậy, hiện tại phải mau chóng kết hôn.
Bởi vì có Quý Khiêm đứng ở một bên âm thầm hỗ trợ, cấp trên nhanh chóng, không đến một tuần anh ta liền có thể ly hôn Vào thời khắc nhận được tờ giấy ly hôn đó, Cố Ngọc Vy lập tức kéo Nguyên Doanh đi làm thủ tục kết hôn, sợ anh ta lại từ chối.
Vào thời khắc tờ giấy đăng ký kết hôn được đóng dấu, Cố Ngọc Vy mới yên tâm giống như ăn được viên thuốc an thần.
Cố vốn định chuẩn bị hôn lễ, nhưng mà vợ chồng Bạch Hoàng Nham không đồng ý, cảm thấy chuyện này quá vội vàng.
Hơn nữa bọn họ cũng cảm thấy bản thân đã nợ Cố Ngọc Vy rất nhiều, hiện tại muốn bù đắp lại cho cô ấy, hôn lễ nhất định phải được tổ chức một cách long trọng.
Trước ngày cưới vài ngày, người thân nhà họ Bạch đã trở về đông đủ, có thể nói hôn lễ được tổ chức vô cùng náo nhiệt.
Ngày cưới đã được ấn định, Cố Chí Thành xem qua, cũng không bàn bạc trước với Cố Ngọc Vy liền quyết định.
Cuối cùng Cố Ngọc Vy mới biết được, không thể không khâm phục tài ăn nói của Dương Nguyệt.
Cô ta không hề đố ky việc Cố Ngọc Vy cùng Nguyên Doanh ở bên nhau, ngược lại còn chúc hai người bọn họ hạnh phúc như chim sẻ.
Nguyên Doanh cũng không phải người kiệm lời nói, anh ta luôn tìm mọi cách để che chở cho Cố Ngọc Vy.
Chỉ khi trải qua thử thách sống chết mới khiến người ta biết trân trọng tình cảm hiện có.
Cố Thành Trung cùng Nguyên Doanh cũng buông bỏ những nghỉ ngờ, trở lại là anh em tốt như trước.
Tuy nhiên… Còn có một số người, vẫn cô đơn lẻ bóng.