Nguyên Doanh cầm máy tính bảng như chết trân tại chỗ, hận không thể nhìn thấu từng chữ trên màn hình.
Người dẫn chương trình nói rố ràng tên người phụ nữ đó là… Cố Ngọc Vy.
Làm sao chuyện này có thể?
“Bây giờ cô ấy ở đâu?”
“Bệnh viện thành phố”
Nguyên Doanh không có thời gian để suy nghĩ, lao điên cuồng ra ngoài.
Anh ta không biết bản thân trên đường đã lao qua bao nhiêu đèn đỏ, lòng như lửa đốt, hận không thể ngay lập tức xuất hiện ở bên cạnh Cố Ngọc Vy.
Bệnh viện thành phố tối nay cực kỳ náo.
nhiệt, các phóng viên túc trực đầy ở cửa Anh ta ở trong dòng xe cộ, thoáng cái đã nhận ra xe của Cố Thành Trung, trái tim trở nên hồi hộp hơn.
Trên đường đi đến, anh ta không ngừng cầu nguyện, đây chỉ là một trò đùa mà thượng đế đùa giỡn với anh ta mà thôi, nó tuyệt đối sẽ không bao giờ là sự thật.
Nhưng Cố Thành Trung đang ở đây, vậy thì danh tính của người phụ nữ trong vụ tai nạn…
Đôi chân của anh ta gần như dính đầy chì, mỗi bước đi của anh ta đều vô cùng nặng nề.
Nhà họ Cố có khu VỊP trên tầng cao nhất của bệnh viện thành phố, anh ta có thẻ thông hành ở đây, vậy nên trên đường không bị cản trở gì.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, anh ta cảm thấy một hơi thở quen thuộc.
Hơi thở của thần chết!
Bầu không khí trong hành lang rất nặng nề, đèn trong phòng phẫu thuật bật sáng, Cố Thành Trung ngồi trên băng ghế đối diện, sắc mặt cứng nhắc, Hứa Trúc Linh khẽ nức nở.
Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Thành Trung nhướng mắt nhìn lên, thời điểm nhìn thấy anh ta, nắm đấm của anh càng siết chặt.
“Cậu đến đây làm cái gì? Em gái tôi thành ra như thế này, đều là nhờ cậu ban tặng cho cả đấy!”
Anh xách cổ áo của Nguyên Doanh lên, nói một cách hẳn học.
“Anh Thành Trung, anh đừng như vậy, nếu Ngọc Vy biết anh ấy đến, nhất định cô ấy sẽ “Nó có thể biết cái gì? Người thì đang nằm trong đó, sống chết không rõ. Nếu không phải cậu hết lần này đến lần khác kích động nó, thì làm sao buổi tối nó còn muốn lái xe ra ngoài để khuây khỏa? Làm sao lại bị một kẻ điên đụng trúng như vậy? Nguyên Doanh, nếu Ngọc Vy có chuyện không may gì, tôi nhất định sẽ lấy cái mạng của cậu”
Nguyên Doanh không nói lời nào, anh ta dường như không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cố Thành Trung, ánh mắt nhìn thẳng lướt qua anh, đáp xuống trên cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt.
Hứa Trúc Linh cầm lấy tay của Cố Thành Trung, anh giống như cái xác không hồn, đứng ở trước của, không chịu dời đi nửa bước.
Thời gian trôi qua, chỉ có chiếc đồng hồ treo tường trên tường đang kêu tích tắc.
Đến 12 giờ 30 phút, đèn phòng phẫu thuật mới tắt, xe cáng cứu thương được đẩy ra, trên thân người này được phủ một lớp vải trắng.
Lúc đó đại não của Nguyên Doanh, tái nhợt.
Không đợi bác sĩ mở lời nói, lập tức liền bóp vai anh ta: “Anh… đây là có ý gì?”
“Cô Cố bị va chạm mạnh trong xe, sau đó lại bị rơi xuống nước, phần phổi của cô ấy bị tích nước nghiêm trọng, cộng với đa chấn thương, lúc đưa đến nơi thì đã quá muộn rồi, đã bỏ lỡ thời điểm cấp cứu tốt nhất”
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, mọi người… nên chuẩn bị việc hậu sự đi”
Bác sĩ thở dài và lắc đầu nói.
Khi Nguyên Doanh nghe thấy điều này, đồng tử của anh ta co rút lại một cách mạnh mẽ, mất hết toàn bộ sự tập trung vốn có.
Một y tá muốn đẩy cáng cứu thương đi, theo quy trình của bệnh viện, cần phải tiến hành đăng ký khai tử, sau đó người nhà mới có thể đến nhận xác về.
Trong thời gian này, nó sẽ được gửi đến nhà xác lạnh lẽo.
Nguyên Doanh đẩy tất cả mọi người ra, gần như phát điên.
“Cô ấy không chết, cô ấy không thể chết được. Cô ấy hận tôi như thế, tôi không chết, cô ấy làm sao có thể chết?”
Hai tay của anh ta run rẩy, cẩn thận cởi bỏ lớp vải trắng, lộ ra khuôn mặt khiếp sợ.
Mặc dù vết sẹo trên mặt đã được khâu lại, nhưng mà vẫn khó có thể phân biệt được diện mạo trước đây.
Trên má có hơn mười vết thương lớn nhỏ, vết thương dài nhất gần như cắt ngang cả má.
Mặc dù không rõ diện mạo, nhưng mà dáng người và quần áo đều rất quen thuộc.
“Ngọc Vy vẫn chưa chết, tôi đến đây để cứu cô ấy, năng lực của tôi tốt hơn bất kỳ người nào trong số mấy người.”
“Anh Doanh, tay anh vẫn chưa hồi phục, đã không thể tiếp tục dùng dao được nữa. Hơn nữa, cô Cố đã chết rồi. Khi được đưa vào phòng phẫu thuật, người vẫn còn chút ý thức.
Bản thân cô ấy cũng đã chấp nhận, cho dù là anh đến làm bác sĩ mổ chính, đều chưa chắc là kế hay”
“Trong quá trình phẫu thuật cô ấy cũng không có yêu cầu gây mê, cô ấy luôn duy trình trạng thái tỉnh táo, cô ấy nói… Cô ấy muốn nhớ lại một người, nếu cô ấy không nghĩ nhiều hơn một chút nữa, thì sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội. Tôi nghĩ… Người này chính là anh Doanh, suy cho cùng hai người trước đây luôn là giai thoại mà.
Khi bác sĩ nói về cái chết của Cố Ngọc Vy, Nguyên Doanh chỉ cảm thấy đau lòng.
Những lời này, giống như gai nhọn, đâm thẳng vào trái tim, khiến nỗi đau của anh ta trở nên thống khổ tột đỉnh.
Người đàn ông này chỉ đổ máu chứ không rơi lệ, nghiến răng nghiến lợi, nước mắt rơi xuống.
Anh ta nắm chắc tay của Cố Ngọc Vy, cho dù tay phải không thể dùng sức, anh ta cũng không định từ bỏ.
Không thể đẩy thi thể đi, bác sĩ rất bất lực, còn Cố Thành Trung thì hung hăng nheo mắt “Nguyên Doanh, kết quả như hiện tại này, cậu đã hài lòng chưa?”
Anh xách cổ áo Nguyên Doanh lên, cả người tràn đầy sự hung ác, sau đó đá lên người anh ta một cách tàn nhẫn.
Anh ta không thể đứng vững, ngã xuống đất, hồi lâu không đứng dậy được.
“Lúc Ngọc Vy còn sống, cậu luôn cự tuyệt nó, bây giờ nó chết rồi, cậu lại đến đây khóc.
lóc, cậu khóc như thế là đang muốn cho ai xem? Tôi mù, nên mới có một người anh em như vậy! Ngọc Vy cũng bị mù rồi, nhìn trúng một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa như: cậu!”
Giờ phút này, Cố Thành Trung thật sự muốn giết chết anh ta.
Y tá nhân cơ hội này, muốn đẩy thi thể đi, Nguyên Doanh cũng không thể có hành động phản kháng nào.
Tay phải của anh ta không có sức để nâng lên, vì vậy anh ta đã sử dụng tay trái của mình.
Anh ta dùng sức đẩy Cố Thành Trung ra, không để ý đến cơn đau trên người, loạng choạng chạy tới dừng xe cáng cứu thương lại.
“Tôi không cho phép bất kỳ ai trong số các người mang cô ấy đi!”
Nguyên Doanh đau lòng hét lên, giọng nói vang vọng trong hành lang, đặc biệt chói tai.
“Bây giờ cậu làm bộ làm tịch cho ai xem?
Ngọc Vy vẫn là người nhà họ Gố tôi, liên quan gì đến Nguyên Doanh cậu. Người đâu, đưa cậu ta đi, cũng không cho phép cậu ta ra vào đây thêm lần nào nữa”
Cố Thành Trung lạnh lùng nói Hứa Trúc Linh kéo lấy tay áo của anh, khế nói: “Anh nên để bác sĩ Doanh nhìn Ngọc Vy nhiều hơn một chút, em nghĩ… anh ấy có chuyện muốn nói với Ngọc Vy”
Cố Thành Trung nhíu mày thật chặt, cuối cùng không có gật đầu, mà là lui về phía sau một bước.
Hứa Trúc Linh bảo y tá lui xuống trước, Nguyên Doanh loạng choạng đưa thi thể trở lại phòng phẫu thuật.
“Bọn họ không cứu được em, anh sẽ cứu em: Anh ta muốn cầm cái kẹp lên, nhưng các ngón tay của bàn tay phải căn bản không cảm thấy chút sức lực nào.
Thần kinh bị hoại tử, không có bất kỳ khả năng hồi phục nào nữa.
Cái kẹp rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.
“Bác sĩ Doanh, đừng cố lãng phí công sức nữa, Ngọc Vy… đã rời đi rồi”
“Nếu anh có gì muốn nói, thì hãy nói sớm một chút đi, tôi nghe người ta nói linh hồn sẽ ở quanh thi thể sau khi chết. Tuy anh không thế nhìn thấy cô ấy, nhưng mà Ngọc Vy có thể nhìn thấy anh. Nếu bây giờ không nói, sau này… sẽ không có cơ hội nữa đâu”
“Anh Thành Trung, chúng ta nên lánh đi một chút đi.”
Cô kéo Cố Thành Trung đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người họ.
“Cố Ngọc Vy, em sẽ không bỏ rơi anh đúng không? Cố Ngọc Vy, em mau trả lời anh đi, không phải em rất hận anh sao? Bây giờ anh đang ở ngay trước mặt em, em có thể đánh hoặc mắng anh tùy ý!”
“Ngọc VyI Anh có thể chấp nhận sinh ly, nhưng anh không có cách nào có thể làm được việc tử biệt với em”
“Cho dù có người thực sự phải chết, người đó cũng nên là anh. Rõ ràng người đáng chết chính là anh, tại sao lại là em cơ chứ?” Trong phòng phẫu thuật, đâu đâu cũng vang vọng tiếng hét đầy đau đớn của anh ta, là đau thấu tim gan
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT