Phó Tây Du nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô, đoán ra Lucia đã nói gì đó với cô nên liếm môi giữ im lặng, chỉ đỡ cô ngồi sang một bên.
Còn cô, giống như tượng gỗ người cứng đơ cũng không cự tuyệt.
Trở về đến phòng khách,cô một câu cũng không nói, ánh mắt vô hồn không tập trung.
Phó Mặc Dao đã mang bữa sáng đến,trên bánh bao là do cô tự tay phết lên một lớp siro dâu tây.
“Bố, mẹ có chuyện gì vậy”
Cô kéo kéo tay áo Phó Tây Du đầy lo lắng hỏi.
“Con mau đi dỗ dành mẹ con, cô ấy bây giờ chắc đang có chút khó chịu”
“Mặc Dao con có thể làm được không?”
“Vâng, con thử xem sao”
Mặc Dao đi đến trước mặt cô nắm lấy tay cô,nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, mẹ xem xem con có ngoan không, con là Mặc Dao,”
Hứa Trúc Linh không nói, Phó Mặc Dao liền thơm lên má cô một cái.
Môi con bé có chút ấm áp, chạm vào má cô đang lạnh như băng làm cho có có chút suy nghĩ.
Cô muốn khóc.
Muốn thoải mái mà khóc một trận.
Cô vừa mới kết hôn đã phải lo liệu những việc như này rồi, tại sao vậy?
Có phải ông trời đã quá tàn nhẫn với cô rồi không?
Cô ôm chặt lấy Mặc Dao, khóc như tan nát cối long.
Khi mới bắt đầu chỉ là tiếng khóc thút thít nhẹ tiếng, bờ vai khẽ rung lên nhưng sau đó không ngần ngại khóc lóc như một đứa trẻ “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa, mẹ khóc như: vậy con cũng buồn lắm.
“Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tại sao…rốt cục tôi đã làm sai chuyện gì?
Không công bằng, thật là không công bằng.
Cô cũng không biết mình đã khóc bao lâu, đến cuối cùng thì nước mắt đã cạn, mắt thì sung lên rất đau Mặc Dao cũng ở bên cạnh cô đến tận bây giờ hai người mỗi người một quả trúng gà nóng chườm mắt.
“Mẹ ơi, mẹ đã đỡ ít nào chưa?”
Hứa Trúc Linh đã lấy tinh thần trở lại, giờ cô không còn nước mắt để mà khóc nữa.chỉ có thể khẽ động khóe môi cứng đơ.
“Mặc Dao, con nên đi làm bài tập về nhà rồi, ở đây cứ giao cho bố con”
“Vậy bố ơi, bố chăm sóc cho mẹ con thật tốt nha bố”
Mặc Dao không nỡ rời đi.
Con bé vừa đi, Phó Tây Du ngồi cạnh cô nói: “Trên thế giới này trước giờ không có sự công bằng, tất cả công bằng đều ở trong tay những người có sức mạnh”
Hứa Trúc Linh nghe đến đây cảm thấy trong đầu có chút nhẹ nhàng.
Đúng vậy, trên đời này làm gì có công bằng, tất cả sự công bằng nằm trong tay kẻ mạnh.Họ nói như nào là như thế.
Bản thân cô nhỏ bé như vậy, thì có tác dụng gì chứ.
“Tôi muốn đi thăm Josh và Diên có được không?”
“Em không muốn để phu nhân biết sao?”
“Tôi sợ là nhìn thấy tôi bà ấy càng thêm giận. Đến lúc đó người bị thiệt thòi vẫn là bọn họ”
“Ừ, thôi được”
Phó Tây Du không chút do dự trả lời thời khắc này. Trúc Linh mới không thể không nhận ra người đàn ông trước mặt,trước đây cô vẫn luôn không để ý đến sự nguy hiểm của anh Nhưng hôm nay anh ta có thể tự do ra vào Kettering như không có ai, có thể thấy anh ta cũng rất lợi hại.
Tại thời điểm đó, phu nhân ở dưới tâng hầm của tòa lâu đài.
Bên trong trống trải, chỉ có một từng ngăn từng ngăn nhà tù bằng sắt.
Trên người Josh vết máu loang lổ, tiếng thở thoi thóp, trên người toàn vết đòn roi.
Khóe miệng anh ta cũng đầy máu, mắt sung đỏ, không mở được mắt ra.
Anh đã không còn có thể phát ra âm thanh nữa.
Mắt anh ta chỉ hé hé mở, đờ đẫn, mơ hồ nhìn lên trần nhà.
Xung quanh đều tĩnh lạng đen tối không chút ánh sang,có lúc anh ta nghĩ anh ta thực nào đáng sợ như bà! Muốn sống không được, muốn chết không xong, bà chính là ác ma, bà sao có thể đối xử với máu mủ ruột thịt của bà như vậy. Anh hai anh ấy cũng là con ruột của bà, sao bà có thể làm như vậy”
“Nó sinh ra chính là quân cờ, vì con mà sinh, vì con mà chết, con không thể hoàn thành đại nghiệp, mẹ cũng không muốn để nó chết, nó chính là bước đệm trên con đường thành công của con. Nhưng mẹ sẽ để cho nó sống không bằng chết. Đây là cái giá con phải trả khi con lừa gạt mẹ. Diên,trước giờ con chưa từng lừa gạt mẹ, cũng chưa từng chống lệnh của mẹ. Nhưng hai năm gần đây, năm lần bảy lượt con lừa dối mẹ, phản bác mẹ, tất cả nguyên do đều từ Hứa Trúc Linh, mẹ kiên quyết không thể buông tha”
“Nếu như con không thể cưới người con gái con yêu thương về đây, vậy thì mẹ sẽ giúp con diệt cỏ tận gốc, không để cô ta trở thành vật cản đường con”
“Cô ấy không yêu tôi, bà sao lại chia cắt?
Bà đúng là điên thật rồi! Bà muốn gia tộc Kettering đến vậy sao?”
“Đúng vậy, đúng là mẹ rất muốn có gia tộc Kettering.” Phu nhân đôi mắt sắc bén: “Con đừng tưởng rằng không tranh không cướp thì có thể sống sót sao? Mẹ không tranh không cướp đã đổi lại được những gì? Hai người con trai….biến thành như thế này. Vậy mẹ muốn trở thành người mạnh nhất quyền lực nhất, không ai có thể thay thế. Bây giờ con hận mẹ, nhưng sau này con sẽ phải cảm kích mẹ”
“Mẹ không phải đang hại con mà là mẹ đang giúp con!”
“Tại sao lại là tôi, mấy năm nay anh hai vẫn chưa làm vừa lòng bà sao?”
“Anh ấy rõ ràng là vì bà làm bao nhiêu việc như thế, tại sao bà lại cứ nhất định phải chọn đứa tàn phế như tôi”
Diên khàn giọng nói.
Vấn đề này cậu đã nghĩ hai mươi ba năm nay cũng nghĩ không xong, tại sao lại chọn một người tàn phế như cậu,.Josh rốt cục là có chỗ nào không bằng cậu chứ?
Có lẽ nào anh ấy thích con trai, không có cách nào thừa kế gia tộc sao?
Từ nhỏ, mẹ đã mặc định, anh ấy vĩnh viễn là người chịu phạt thay cậu.
Cậu biết Josh rất hận cậu, nhưng cũng giống như.Josh, anh ấy với cậu đều hận mẹ.
Người mẹ mà cho bọn họ sinh mạng này, lại mang bọn họ dạy dỗ thành dã thú, quên đi sự lạnh lẽo và ấm áp của sự sống chỉ còn sự tàn nhẫn và khát máu.
“Nó làm sao mà so sánh được với con”
Phu nhân trầm mặc nói.
“Nếu lần sau con còn chống đối lại mẹ thì ngày mai người ngồi trên chiếc xe lăn kia sẽ là nó”
“Tất cả lời nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng, một từ cũng không thể thốt ra.
Sự cay độc của phu nhân, cậu biết, không phải tùy tiện nói ra Nhưng dù gì cũng là máu mủ của mình tại sao mà lại độc ác đến vậy.
Phu nhân xoay mình bước đi, lúc đi ngang qua ghé vào vai Diên thì thầm: “Đừng chống lại mệnh lệnh của mẹ, cũng đừng làm mẹ thất vọng, hậu quả con không thể gánh được đâu.
Người tiếp theo là Hứa Trúc Linh, con cứ nghĩ cho kỹ”
Nói xong bà ta rảo bước rời đi.
Còn Diên vùng khỏi Strzyga, không kịp đẩy xe lăn thế là ngã lăn ra đất, bò vào trong.
Strzyga lập tức đỡ cậu đến bên canh.Josh đang hấp hối.
“Anh, anh hai, Strzyga gọi bác sĩ nhanh gọi bác sĩ!”
“Vâng, vâng, vâng.”
Strzyga cũng bị hoảng loạn vội vàng đi gọi bác sỹ.
Lúc đó tại nhà lao rộng lớn chỉ có hai người bọn họ.
“K…K đâu?”
“Anh ấy đang về, rất nhanh thôi sẽ về đến nơi, anh nhất định không được xảy ra chuyện, anh ấy vẫn đang đợi anh”
“K vẫn đang đợi anh … vẫn đang đợi anh”
Josh đã mất đi ý thức cứ nói đi nói lại hai câu này. biết răng anh ấy sẽ quay về nên không dám chết cũng không muốn chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT