*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Cô nhận ra trên mặt cậu ấy hiện lên vẻ đau đớn, xem ra đó là một đoạn ký ức không vui chút nào.
Đôi môi hồng mím lại, cô trở nên thận trọng hơn, không muốn động đến quá khứ đau buồn của cậu ấy nữa.
Đúng lúc này, Strzyga bước tới và nói gì đó vào tại cậu ấy.
Cậu ấy nặng nề đứng lên, bảo cô nghỉ ngơi ở đây, đừng chạy lung tung, cậu ấy đi một lúc rồi sẽ trở lại. Strzyga không đi cùng Diên mà có người khác đưa cậu ấy đi rồi. Hứa Trúc Linh cảm thấy ánh mắt Strzyga khi nhìn cô có vẻ là lạ, như thể là ông ấy đang giám sát cô vậy.
Cô bị nhìn như thế thì cảm thấy rất khó chịu và không được tự nhiên. Cô nói: "Tôi hứa sẽ không chạy lung tung, ngoan ngoãn ở yên đây. Chú có thể đi làm việc của mình, không cần giám sát tôi đâu." "Tôi làm theo lệnh của bà chủ, phải nắm chắc mọi hành động của cô." "Bà chủ... là mẹ của Diên ư?""Phải!" Strzyga nhắc tới bà chủ với thái độ rất kính cẩn: "Cô Trúc Linh, cô đừng lo lắng. Mặc dù bà chủ có rất nhiều bất mãn với cô nhưng tôi nghĩ bà chủ nhất định sẽ bảo vệ cô an toàn. Đối với cô chủ, cô là một sự tồn tại rất quan trọng." "Bà chủ có bất mãn với tôi? Tại sao?"
Hứa Trúc Linh rất khó hiểu, cô chưa bao giờ gặp mẹ của Diên thì bất mãn này từ đầu ra chứ.
Strzyga nghe vậy chỉ khẽ thở dài một hơi rồi nói: "Cô không biết chuyện của cô chủ đúng không? Bệnh của cô ấy... khi bà chủ mang thai, bác sĩ đã chẩn đoán nhầm đó là một bé trai. Dù tin tức đã bị phong tỏa nhưng vẫn lọt vào tai của những người cố ý nghe ngóng. Bà chủ đã đề phòng chu đáo nhưng vẫn bị người ta hạ độc. Loại thuốc này không ảnh hưởng nhiều đến người mẹ nhưng lại rất nguy hiểm cho thai nhi trong bụng, rất dễ gây dị dạng và khiến thai nhi tử vong.
Đến ngày sinh, bà chủ bị băng huyết, rất khó khăn mới sinh ra cô chủ, mà cô chủ cũng rơi vào cơn hấp hối. Bác sĩ nói cô ấy không sống được quá ba tuổi. Cơ thể của cô chủ rất yếu ớt, bà chủ đưa cô ấy vào hoàng gia, giao cho hoàng hậu nuôi dưỡng.
Qua một khoảng thời gian rất lâu mới đón về lại. Tuy người vẫn sống sót nhưng cơ thể lại hoàn toàn tàn phế, hơn nữa còn vĩnh viễn dừng lại ở hình dạng mười lăm, mười sáu tuổi. Dù cô chủ là con gái, không cần phải tham gia cuộc chiến giành quyền thừa kế, nhưng ở Kettering này, không ai có thể thoát khỏi số phận bị nó nuốt chửng.Cô chủ vẫn luôn ở trong tòa thành này và rất ít khi ra ngoài, bình thường trầm mặc kiệm lời và hoàn toàn không có bạn bè gì cả. Nhưng vào năm ngoái, cô ấy bất ngờ chạy trốn, vô tình lại gặp được cô. Cô ấy rất quý trọng người bạn như cô nên tôi hy vọng cô có thể đối xử tử tế với cô chủ."
Strzyga tha thiết nói, hy vọng Hứa Trúc Linh có thể đối xử với cậu ấy tốt một chút, để cậu ấy có thể sống một cách thoải mái hơn. "Cuộc đời của cô ấy, quá đau khổ!"
Hứa Trúc Linh nghe xong những lời này thì cảm thấy rất đau lòng cho Diễn.
Trong cơ thể bé nhỏ như vậy lại phải chịu quá nhiều khổ cực gian nan.
Cô nghĩ cuộc sống của mình từ nhỏ đến giờ đã đủ xui xẻo rồi, nhưng không ngờ lại có người còn đáng thương hơn cả mình.
Bị tật từ nhỏ, chắc là khó khăn lắm nhỉ? "Tôi hứa. Cô ấy cũng là một người bạn rất quan trọng của tôi, cô ấy đối xử với tôi rất tốt, đương nhiên tôi cũng sẽ đối xử tốt với cô ấy." "Cảm ơn!" Strzyga vô cùng cảm kích mà nói. "Nhưng... tại sao bà chủ lại không thích tôi?" "Bà ấy sợ cô liên lụy cô chủ, bà ấy rất thương cô chủ." "Vậy sao? Sao tôi có thể liên lụy cô ấy được! Tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy mà." "Chờ cô chủ trở về đi!"Strzyga không muốn nhiều lời. Ông ấy không thể nói với Hứa Trúc Linh rằng Diên thật sự là con trai.
Cùng lúc đó, tại phòng sách...
Không khí đầy căng thẳng, nặng nề một cách kỳ la.
Đứng sau lưng người phụ nữ đoan trang là một chàng trai anh tuấn, tấm lưng thẳng tắp, ánh mắt lãnh đạm, lẳng lặng rơi vào trên người cậu thiếu niên ở đối diện. "Em trai à, em không nên quá thân thiết với cô ta.
Tình hình bây giờ vẫn chưa ổn định, một khi cô ta phát hiện ra em là con trai, sẽ dẫn đến rất nhiều hậu họa." "Cô ấy sẽ không biết. Cho dù biết, cô ấy cũng sẽ không bao giờ phản bội em."
HỒ, em quen cô ta bao lâu rồi? Hai người ở chung với nhau bao lâu rồi? Em dám đưa ra kết luận như vậy sao? Cả anh và Lance đều muốn lôi kéo Cổ Linh làm liên minh, tìm kiếm sự trợ giúp đắc lực từ bên ngoài. Chỉ cần hơi vô ý một chút thì cô ta sẽ trở thành kẻ thù của chúng ta. Em tin tưởng một kẻ thù, có phải là quá hấp tấp rồi không?" "Anh hai... hãy tin em đi, cô ấy không phải là người như vậy... Diên còn chưa dứt lời thì một người phụ nữ trung niên đập mạnh tay xuống bàn.
Hai người ngẩn ra một lúc rồi lặng lẽ nhìn bà ta. "Mẹ." Hai người đồng thanh lên tiếng. "Diên à, mẹ đã cho con cơ hội. Nếu con thích, mẹsẽ tặng cô ta cho con. Nếu không thích thì không nên kết thân với cô ta. Con là vũ khí cuối cùng của mẹ nên không thể có chuyện gì sơ suất được. Lần này con quá lớn mật, con làm vậy là đang buộc mẹ phải giết cô ta." Mấy chữ cuối cùng... lạnh đến tận xương.
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nhìn cậu ấy. Nhiệt độ phút chốc đông đặc lại, dường như ngay lập tức giảm xuống mức đóng băng được hết mọi thứ.
Từ trước đến giờ, bà ta là người nói được làm được.
Diễn nghe thấy thế thì trái tim run lên dữ dội, như vừa nghe thấy sét đánh bên tai.
Cậu ấy cắn chặt răng, lấy ra một thứ gì đó rồi đặt nó trước mặt người phụ nữ trung niên "Mẹ, con muốn sử dụng quyền lực của con. Con muốn thông báo cho mọi người trong gia tộc, dùng huy hiệu gia tộc để bảo vệ tính mạng của cô ấy." "Con dám!" Bà ta đập bàn đứng dậy, phần mộ nhìn cậu ấy.
Diên ngước mắt lên không chút sợ hãi, đôi mắt trong suốt ánh lên vẻ kiên định.
Bên trong có một ngọn lửa đang rực chảy, như thể không biết chịu thua là gì, "Một khi công khai thì không ai có thể làm tổn thương cô ấy." "Đây là bùa cứu mạng của con, sao con có thể dùng nó cho người ngoài một cách dễ dàng như thế được?" "Cô ấy không phải là người ngoài, cô ấy là ngườibạn quan trọng nhất của con." "Không được! Josh, mau thu hồi huy hiệu gia tộc lại đi. Chưa đến lúc bất khả kháng thì đừng đưa lại cho nó. Mẹ sẽ không cho con công khai nó và cũng sẽ không cho con gặp bố của con." "Mẹ, mẹ đang ép con sao? Từ nhỏ đến lớn, cái gì con cũng nghe theo mẹ, nhưng đây là chuyện duy nhất không thể. Nếu mẹ muốn giết cô ấy, trừ phi... giết con trước." "Con..."
Người phụ nữ trung niên ngơ ngác nhìn Diễn. Chưa bao giờ bà ta thấy con trai mình kiên định và quyết đoán như thế, đến mức lấy cả tính mạng của mình ra mà uy hiếp bà ta. Cuộc sống của cậu ấy rất đau khổ, bọn họ đều biết điều đó. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ từ bỏ sinh mệnh của mình.
Vậy mà ngay lúc này, cậu ấy lại dùng tính mạng của mình để ép buộc bà ta.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi, nắm tay vô thức siết chặt lại.
Đôi tay găng tay nhung đen đầy những nếp gấp, bị siết chặt đến mức biến dạng. "Được, mẹ có thể không giết cô ta, nhưng con phải cho mẹ một lý do chính đáng." "Cô ấy là bạn của con." "Lý do này không đủ." Bà ta nheo mắt lại, cực kỳ có uy nghiêm: "Phải cho mẹ một lý do chính đáng thì mẹ mới tha cho cô ta. Bằng không, dù mẹ không giết