*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hai chân tôi bất tiện, cơ thể cũng không thể phát triển. Một người hai mươi tuổi, cơ thể lại nhỏ như một một cô gái vị thành niên mười năm mười sáu tuổi. Bản thân tôi còn phải dựa vào cây gậy này, chú có nghĩ rằng tôi có thể cho cô ấy hạnh phúc không? Nếu là con gái của chủ, chủ có bằng lòng gả con gái cho một người tàn tật như tôi không?” “Chuyện này. Nếu là con gái của tôi, tôi đã biết hoàn cảnh của cậu chủ, lại cũng biết tính tình của cậu, tôi nghĩ tôi sẽ thông cảm được.” “Thông cảm? Vậy là thương hại tôi sao?”

Strzyga mở miệng định nói gì đó, nhưng rốt cuộc không nói được lời nào.

Trong lòng cậu chủ có sự kiêu ngạo.

Bởi vì thân thể tàn tật, cho nên tự tạo ra một lớp rào chắn nhốt mình bên trong.

Sau đó cậu ấy gặp được Hứa Trúc Linh. Cô gái này đột nhiên xâm nhập vào thế giới tăm tối của cậu ấy, mang đến cho cậu ấy chút ánh sáng.

Ánh sáng đó càng lúc càng lớn, càng lúc càngchiếu rọi đến nhiều nơi, cũng càng ngày càng chạm sâu hơn vào sinh mệnh của cậu ấy.

Cậu ấy bắt đầu khao khát được bước ra bên ngoài, cũng mong ngóng Hứa Trúc Linh đến tòa thành này nhiều hơn.

Vướng bận quá nhiều, thay đổi quá nhiều, rốt cuộc là tốt hay xấu đây?

Ông ấy không biết, nhưng có một điều mà ông ấy chắc chắn, đó là cậu chủ đã cười nhiều hơn. Là nụ cười chân thành, rất vui vẻ.

Đã nhiều năm rồi ông ấy không được nhìn nụ cười vui vẻ mà thoải mái đến vậy trên gương mặt của cậu ấy. “Cậu chủ, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.” “Hy vọng là vậy.

Diên trầm giọng nói.

Cậu ấy từ từ nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Diên thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra ngoài. Mà nhà bếp cũng đến nói rằng bữa trưa đã sẵn sàng.

Cậu ấy đi tìm Hứa Trúc Linh, đưa cô đến phòng bếp ăn trưa. “Đầu bếp trong nhà làm món ăn không ngon lắm, cô nếm thử chút xem có hợp khẩu vị không.”

Hứa Trúc Linh gật đầu, cắn một miếng xương sườn, vị ngon lan đến đầu lưỡi khiến cô chỉ muốn nuốt chửng.Đây gọi là nấu đồ ăn không ngon lắm sao? Rõ ràng là ăn ngon đến không muốn dừng. Cô lại cắn một miếng to, phát hiện cậu ấy thực sự ăn rất ít. “Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị của cô không? Thực ra cả đồ ăn như thế nào tôi đều ăn được. Chỉ cần là đồ có thể ăn, tôi không kén chọn đầu. Cô không cần phải làm theo khẩu vị của tôi, cứ yêu cầu theo sở thích của mình là được. “Đồ ăn rất ngon, tôi cũng rất thích, chỉ là... tôi đang nhìn cô.” “Nhìn tôi?”

Cô chỉ vào mũi của mình, có chút khó hiểu. “Nhìn tôi thì có thể thèm ăn sao?” “Rất muốn ăn”

Khóe miệng cậu ấy cong lên, cười nói. “Điều này cũng đúng. Cổ Thành Trung từng nói với tôi, nhìn thấy tôi ăn, dường như mỗi món ăn đều biến thành cao lương mỹ vị. Đúng rồi... tôi bị mất điện thoại di động rồi, cũng không tìm thấy điện thoại bàn. Tôi muốn báo cho anh ấy là mình không sao, anh ấy hẳn đang rất lo lắng.

Vừa rồi cô muốn liên hệ với Cổ Thành Trung, nhưng tìm một hồi cũng không thấy điện thoại nên đành phải từ bỏ. “Tôi đã cử người thông báo rồi, cô cứ yên tâm. “Vậy thì tốt rồi, khi nào thì anh ấy đến đón tôi?” “Anh ấy bảo để cô chơi ở đây hai ngày. Anh ấycòn có việc phải xử lý, chắc là đi bắt kẻ xấu.” Diên nói lý do mình mới bịa ra một cách rất nghiêm túc.

Đúng là cậu ấy đã thông báo cho Cổ Thành Trung, nhưng Cổ Thành Trung cũng không hề bảo là để Hứa Trúc Linh ở đây vài ngày.

Chờ Cổ Thành Trung tìm được đến tòa thành này, đoán chừng cũng mất hai ngày.

Hai ngày... thật ngắn, nhưng mà... cậu ấy đã thỏa mãn rồi.

Ở bên cạnh cô, mỗi một phút một giây đều vô cùng quý giá.

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy hơi nhíu mày, nghiêng đầu nói: "Anh ấy rộng lượng như vậy từ khi nào thế?" “Có lẽ thấy cô là con gái nên anh ấy cũng yên tâm. Ở chỗ này chơi cũng tốt, cô đẹp như thế này khiến cho người ta nhìn thấy đã thích mắt. Đợi lát nữa chị gái đây sẽ tết tóc cho cô.” “Được.”

Diên mỉm cười đáp lại.

Không biết tại sao, đối với việc cô coi cậu ấy thành một cô gái, thế nhưng cậu ấy lại không hề bài xích một chút nào.

Thay vào đó lại vô cùng mong chờ...

Mong chờ cô bởi vì thân phận giả này của cậu ấy mà tiếp cận làm bạn, chủ động tới gần cậu ấy hơn.

Đồng thời Diễn cũng sợ hãi, sợ rằng sau khi côbiết được thân phận thực sự của mình, có lẽ cô sẽ cảm thấy cậu ấy là một kẻ biến thái mà sợ hãi tránh xa..

Lo được lo mất... Nói chung là như vậy.

Hứa Trúc Linh ở chỗ này được nửa ngày, tò mò hỏi về gia cảnh nhà Diên. Có thể ở tại tòa thành này nhất định phải là một gia đình có tiếng tăm.

Chỉ là cô ngàn vạn lần không ngờ tới, tên đầy đủ của Diên lại là Jane De Kettering.

Chữ De ở giữa chỉ có giới nhà giàu và đầy quyền lực ở châu Âu mới có. Nằm giữa tên và họ, nó là tượng trưng cho sự cao quý.

Kettering...

Họ của cậu ấy là Kettering? “Vậy mối quan hệ của cậu với Lucia là gì?” “Lucia là chi ba của tôi.”

Hứa Trúc Linh quan tâm đến mối quan hệ gia đình của cậu ấy.

Hiện tại gia đình Kettering do Angus, bố của Diễn đứng đầu. Ông ta có hai người vợ. Trong khi cuộc hôn nhân thứ nhất vẫn đang diễn ra, ông ta đã quen biết với mẹ của Diên. Đó có thể coi là sự lạc lối trong hôn nhân, thậm chí ông ta còn sinh ra một đứa con ở bên ngoài. Đó là anh trai của Diên, Josh.

Sau khi Lucia ra đời không lâu, Angus và vợ đầu chính thức tuyên bố ly hôn. Angus cũng đường đường chính chính cùng với mẹ của Diên kết hôn.

Mẹ của Diên có quan hệ thân thiết với hoàng gia,nghe nói là bạn tốt của nữ hoàng

Chờ một chút, cô nói có bao nhiêu tuổi

Tôi năm nay hai mươi ba tuổi, chúng ta đã quên sẽ nhau hơn một năm.

Nằm nay cô hai mươi ba? Làm sao có thể. Nhìn Bằng còn trẻ hơn tôi.”

Hai mặt Hứa Trúc Linh trọn tròn, trong mắt toàn về không tìn

Diền nở một nụ cười chua xót.

Cho nên, tôi là một kẻ quái dị phải không?”

Nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của cậu ấy, trái tìm Hứa Tác Lình chùng xuống, như bị kim đâm vào, vô cùng

Gau don. Cò vẫn luôn cho rằng Diên nhỏ hơn mình. Quen về với nhau lâu như vậy, bây giờ mới biết được vì bị sành mà cơ thể cậu ấy mới trở nên như vậy.

Cò là kiểu bạn bè gì đây?

Không phải, cho dù cô là kẻ quái dị, cũng là kẻ mãi đi tốt nhất. Hai mươi ba tuổi thì làm sao, cô Không biết có bao nhiêu người mong trẻ mãi ở tuổi Bài án đầu “Cô không nghĩ tôi rất đáng sợ sao? Tôi đã sống được hai mươi ba năm, nhưng bộ dáng thì mãi chỉ có vi về dừng lại ở năm mười lăm, mười sáu tuổi. “Đây cũng đâu phải chuyện cô có thể quyết định được. Tôi biết trong lòng cô nhất định cũng rất khó chịu. Vậy cô. Cô cũng không còn nhỏ, vậy có từng việu Sương chưa?"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play