Không mệt, trước mặt anh sao dám nói mình mệt chứ? Rõ ràng anh còn vất vả hơn em, em còn cứ cho rằng làm chủ tịch thì chỉ đi rượu tiệc rồi ký hợp đồng, đàm phán rồi trưng ra uy thế. Giờ mới hiểu, anh cũng rất mệt mỏi.”

Đến tập đoàn J.C, khoảng cách với anh không còn xa nữa, cô vô tình nhìn thấy lịch trình làm việc chỗ Khương Anh Tùng. Cô phát hiện lịch trình cả ngày của Cổ Thành Trung dày đặc, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.

Ngoài ăn cơm, tiếp khách, mở cuộc họp, còn rất nhiều chuyện khác nữa.

Nhìn thấy lịch trình kín mít của anh, nói thật, cô cảm thấy rất khó chịu, sợ Cổ Thành Trung không gánh vác nổi.

Những năm nay, rốt cuộc anh đã trải qua như thế nào? “Thương anh sao?”

Anh nói một cách ấm áp. “Đương nhiên rồi! Anh là người đàn ông của em, em không thương anh thì thương ai?"

Cô chui ra từ lòng anh, đi tới đằng sau anh, sau đó bóp thái dương cho anh, nói: “Lúc ăn trưa em vô tình thấy phương pháp mát xa trên mạng, có thể giải tỏa tinh thần, giảm đau đầu. Ngày nào anh cũng làm nhiều việc như vậy, lại còn thích uống cà phê, sau này mỗi ngày em đều mát xa cho anh, như vậy dễ chịu hơn nhiều.

Đôi bàn tay nhỏ ấm áp của cô, mềm mại đặt nhẹ nhàng hai bên thái dương của anh, dùng lực vừa phải ấn bóp.

Anh cảm thấy vô cùng ấm áp, cô gái nhỏ của anh đúng thật biết thương người. "Không cần đâu, anh không mệt, cũng quen rồi.”

Anh muốn cô dừng lại, nhưng cô lại từ chối. “Vậy bây giờ anh cũng quen dần đi, em sẽ trở thành người vợ gia đình của anh, em thật sự phải bắt đầu quản anh rồi. Em sẽ chuẩn bị cho anh bữa trưa dinh dưỡng, anh cũng không được uống cà phê nữa, ngày mai em sẽ bảo Anh Tùng vứt hết cà phê đi, đổi thành sữa bò hoặc trà, anh thấy thế nào?” “Được, nghe em hết, em có thể quản anh, vui là được. Một khi em đã bắt đầu thì không được dừng lại, đây là thỏa thuận một đời.”

Thỏa thuận một đời...

Mấy từ này đúng là đánh vào tim, khiến cô có chút hoang mang thất thần.

Một đời rất dài, nhưng cảm giác lại rất ngắn, thời gian thường trôi đi nhanh chóng khi người ta không để ý.

Già đi cùng Cổ Thành Trung sẽ như thế nào? Một người đàn ông đẹp trai như vậy, năm nay cũng hai chín tuổi rồi, món quà đặc biệt của tháng năm.

Sau này nhất định sẽ trở thành một ông chú đẹp trai?

Nếu như đến vũ hội khiêu vũ, liệu có phải sẽ có rất nhiều bà cô bám đuôi?

Nhưng mà...đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là sao cô lại nghĩ tới chuyện Cổ Thành Trung sẽ đi khiêu vũ, sao lại có cảm giác hình tượng như vậy, vui đến vậy sao?

Cô không nhịn được phá lên cười, nhưng cũng không dám nói cho anh, sợ anh đánh chết mất.

Buổi tối anh vẫn chưa xong việc, đi tắm rửa còn cô thì nằm trên giường nghiên cứu công thức.

Đột nhiên điện thoại của Cổ Thành Trung sáng lên.

Có tin nhắn.

Cô nhìn thấy rất rõ ràng. (Sao không nghe điện thoại của em, anh chột dạ à? Không dám gặp em, sợ tình cảm lâu nay của chúng ta lại nhen nhóm lên sao?)

Là tin nhắn của Lucia?

Cô nhìn thấy nội dung tin nhắn, trái tim run lên.

Như ma xui quỷ khiến, cô cầm điện thoại lên và do dự không biết nên mở ra xem hay không, xem lại lịch sử cuộc gọi hoặc những cái khác.

Nhưng cô lại cảm thấy không đúng, mặc dù rất tò mò nhưng đây là chuyện riêng của Cổ Thành Trung, nếu anh tự tiện xem điện thoại của cô thì cô cũng không vui.

Lúc cô đang định để điện thoại xuống thì nó đột nhiên đổ chuông, là Lucia gọi.

Cô giật mình đến độ làm rơi điện thoại xuống giường.

Cô do dự, rồi gọi to: “Cổ Hàn Trung, anh...có điện thoại.”

Bên trong im lặng một lúc, rồi anh nói: “Em nghe giúp anh, nói anh đang tắm, mật khẩu điện thoại em biết rồi đấy. Hứa Trúc Linh nghe vậy thì những nghi ngờ lúc nãy đều tan thành mây khói.

Anh có lẽ đã đoán ra ai gọi rồi, để cô nghe điện thoại, còn dặn nói anh đang tắm, chỉ là để nói cho Lucia biết, cô với anh ngủ cùng nhau.

Mặc dù cô với anh chưa xảy ra có gì, nhưng người khác đều không biết, dù sao thì bọn họ cũng đã ngủ chung lâu như vậy.

Cô không nên sợ Lucia gì đó,chuyện gì cũng có cách giải quyết cả. “Vậy em nghe nhé?” "Ừ."

Bên trong là giọng nói chắc nịch. Cô trượt sang nút nghe máy.

Cô vẫn chưa kịp mở lời, Lucia ở đầu dây bên kia đã phấn khởi nói: “ Bernie cuối cùng anh cũng nghe điện thoại của em rồi.” "Là tôi."

Lucia nghe thấy giọng phụ nữ, không khỏi cau mày bực bội, lạnh lùng nói: “Cô là.. “Tôi là Hứa Trúc Linh, bây giờ Cổ Thành Trung đang tắm, cô có chuyện gì tìm anh ấy không? Nếu có, tôi sẽ giúp cô chuyển lời nhé? Cô cũng có thể để lại tin nhắn, đợi chút nữa tôi sẽ nhắc anh ấy.

Lucia nghe tên cô, hít thở cảm thấy khó khăn.

Thực ra cô ta có thể đoán ra, chỉ là không muốn chấp nhận. “Có, cô hỏi anh hộ tôi, năm xưa anh nói sẽ cưới tôi, lời nói đó còn tính hay không.”

Lời này đâm thẳng vào tim Hứa Trúc Linh, đau thấu tâm gan.

Nói ra một lời hứa hẹn kết hôn, một người đàn ông phải có biết bao nhiêu dũng khí, chứng tỏ người đàn ông đó đã sẵn sàng cho cuộc sống của hai người.

Tình cảm năm đó của họ đã sâu đậm đến mức này rồi?

Cô đang định nói sẽ giúp cô ta hỏi nhưng nghĩ lại thì vấn đề này chẳng có ý nghĩa gì.

Nếu lời nói đó vẫn tính thì cô là bỏ đi sao? “Tôi có thể thay anh ấy trả lời không? Chắc chắn là không còn tính nữa nhé, nếu không tôi phải làm sao? Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy, sau này là vợ anh ấy. “Cô Hứa, cô biết tôi đã đợi anh ấy bao nhiêu năm rồi không? chỉ vì một hiểu lầm vô căn cứ.”

Giọng Lucia đột nhiên trầm mặc, đầy tâm trạng, như thể kèm theo tiếng thổn thức.

Cô vừa nghe vừa ngớ ra: “Này...cô đừng khóc, đừng làm như tôi bắt nạt cô vậy.” “Không phải cô, từ đầu tới cuối bắt nạt tôi là anh ấy. Anh ấy nghi ngờ tôi đã hại Myron, vì vậy đã tránh tôi suốt năm năm, mà tôi không màng gia đình phản đối, đợi đến tận bây giờ. Nếu như không tìm thấy anh ấy tôi sẽ vẫn tiếp tục tìm, sống đơn độc. Tôi vẫn sống trong đau khổ đó, sống trong đoạn tình cảm bốn năm của chúng tôi, nhưng anh nói quên là quên, sớm đã buông bỏ... “Tôi nghĩ chẳng có người phụ nữ nào có thể chịu đựng nổi? Nếu như tôi sai, anh đối xử với tôi như thế nào tôi cũng chịu. Nhưng bây giờ rõ ràng là tôi trong sạch, vậy mà anh ấy...cô Hứa, cô cũng yêu anh ấy, nên cô cũng hiểu lòng của tôi chứ. Bernie...vẫn còn tình cảm với tôi, anh ấy không thể bỏ tôi như vậy, anh ấy vẫn nhớ tới những kỉ niệm khoảng thời gian bốn đó." “Cô Linh..cô vẫn còn trẻ, cô rời xa anh ấy vẫn có thể tìm được một người tốt. Tôi năm nay cũng hai chín tuổi rồi, sắp trở thành phụ nữ ba mươi rồi, đối với cô là rất già đúng không? Rời xa anh ấy, tôi nghĩ tôi sẽ cô độc đến già." “Nghiêm trọng đến vậy sao?”

Câu này dọa Hứa Trúc Linh chết khiếp. Cô độc đến già...

Bốn từ ngắn ngủi, nói ra thì nhẹ nhàng nhưng thực ra bốn chữ này rất nặng nề, khiến cô áp lực không thể thở dễ dàng. “Tôi vẫn tìm những bằng chứng chứng minh sự trong sạch của tôi, tôi chỉ hy vọng...anh ấy đừng tuyệt tình với tôi như vậy. Anh ấy đột nhiên mất tăm, chia tay cũng không nói với tôi, điều này thật không công bằng với tôi, nếu là cô, cô thấy công bằng không?”

Cô ta hỏi lại Hứa trúc Linh, làm khuấy động tâm tư của cô, muốn tìm tiếng nói chung của cô.

Hứa trúc Linh rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, một người mười chín tuổi, một người hai chín tuổi, một người đơn thuần như nước, một người quá lanh lợi sắc sảo.

Lucia hiểu rõ Hứa Trúc Linh là người như thế nào.

Nói một không hai, một khi đã quyết định chuyện gì là sẽ không thay đổi

Thay vì nhõng nhẽo quấy rối Cổ Thành Trung, chi bằng cầu xin Hứa Trúc Linh.

Ngay cả khi hạ mình, cố ý nói những lời đáng thương này, cô cũng chịu. Đây không phải yếu đuối mà gọi là thủ đoạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play