Hứa Trúc Linh xuống tầng dưới, Cổ Thành Trung trực tiếp sắp xếp cho cô làm trợ lý của Bạch Minh Châu. "Không thể không nói Cổ Thành Trung dối lòng, lúc chị ở đây thì chẳng chiếu cố gì, em đến phát thì lại giao phó cho chị. Em gái dễ thương thế này, để xem chị sẽ dạy dỗ em thế nào?” “Em cũng không muốn tới, nhưng hết cách, cho xong cái thực tập đã. Sau này em cũng không định làm kế toán, em muốn làm dịch vụ. “Thực tập thì dễ không, em đừng để áp lực quá lớn, em ngồi cạnh chị, để chị chiêm ngưỡng kỹ càng nhan sắc khuynh thành nào.” “Sao giờ chị lại khen người khác như vậy?” “Chị đầu có khen em, trong mắt em không phải chị sao? Chị đang tự khen mình mà?"
Cô bất lực giương mắt lên.
Bạch Minh Châu chọn con đường này, thì sẽ tận lực làm tốt, không chỉ vì bản thân mà còn để Nguyễn Doanh có thể nhìn thấy.
Lý do tại sao có không nhập ngũ là vì Nguyên Doanh bị phạt, đã cho cô một cơ hội.
Nếu có không làm nên sự nghiệp thì thật có lỗi với anh.
Đời này có sợ nhất là phụ lòng Nguyễn Doanh
Cô nợ anh quá nhiều, và điều duy nhất có có thể làm lúc này là để anh an tâm, không để anh lo lắng cho mình nữa.
Mặc dù Hứa Trúc Linh không thích chuyên ngành này, lúc trước chọn cũng là Hứa Đức Thắng sắp xếp.
Nhưng nếu như cô đã làm chuyện này, thì sẽ cố gắng làm, thái độ của cô rất nghiêm túc cho nên cũng chẳng có chút lấy lệ nào cả.
Bạch Minh Châu cũng không hề khách sáo với cô, công việc giao cho cô cũng không hề ít.
Lúc ăn cơm trưa, Bạch Minh Châu dẫn cô đi làm quen nhà ăn công ty. “Hôm nay thức ăn cũng cải thiện rồi, hai món mặn, một món rau, một canh, còn có hoa quả sau ăn nữa? Chẳng phải nói, lại là anh nhà em sắp xếp cả. Chiều chuộng người ta một cách ẩn mình, đáng ghét. chiếu cố đứa cô đơn này một chút được không, dù cho không yêu thì cũng đừng làm tổn thương chứ?"
Cô bất lực nói. “Táo cho chị nè, nhanh ăn đi! Chỉ biết khia em!" “Ôi, giận rồi hả? Thức ăn ngon, chị cũng được ăn ngon, chị phải nuôi bản thân béo tốt lên mới được. “Thế chị còn đi xem mặt không?"
Bạch Minh Châu nghe thấy lời này, ảnh mất phút chốc trở nên buồn hiu, sau đó khỏe miệng khẽ nhếch lên vờ không có chuyện gì, nói: “Không, cứ đi lấy lệ cũng chẳng ý nghĩa gì, chị sẽ đợi,... đợi một người thích hợp xuất hiện.” “Em thấy Ôn Mạc Ngôn cũng tốt mà, cũng đối tốt với chị... “Em thấy Ôn Mạc Ngôn cũng tốt mà, cũng đối tốt với chị... “Ăn đi ăn đi, lúc ăn không được nói chuyện không biết sao?"
Minh Châu gắp một đũa thịt nhét vào miệng Hứa Trúc Linh, cô vì thế cũng ngoan ngoãn không nói nữa.
Không biết tại sao, từ lúc Ôn Mạc Ngôn rời đi, Bạch minh Châu dường như biến thành một người khác.
Mặc dù lúc nào cũng cười nói hồ hởi nhưng...cô cứ có cảm giác nụ cười đó ẩn chứa tâm tư khác, khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.
Chỉ cần nhắc tới chuyện này, Bạch Minh Châu lại lảng tránh không muốn đề cập.
Nếu như nhắc tới Nguyên Doanh, cô ngược lại không thể trả lười tự nhiên, còn Ôn Mạc Ngôn hình như trở thành điều tối kỵ.
Cô muốn hỏi Bạch Minh Châu, rốt cuộc cô đối với Ôn Mạc Ngôn có cảm giác gì, nhưng...sự thật cho thấy chuyện đó là không thể.
Cô không vượt qua được, là do nút thắt trong lòng mà thôi.
Buổi chiều cô cần đến phòng thư ký nộp báo cáo tài chính, Bạch Minh Châu đã giao cho cô nhiệm vụ vinh quang này..
Cho họ thêm nhiều cơ hội xích gần nhau hơn.
Điều này làm cho cô dở khóc dở cười, cô và Cổ Thành Trung ngày nào chẳng thấy mặt nhau, đâu cần cố ý tạo cơ hội?
Cô đến văn phòng thư ký và rời đi mà không đến văn phòng bên cạnh.
Khi Cổ Thành Trung biết được điều này, anh có chút không vui.
Cô không tới gặp anh là có ý gì, tránh tai tiếng đến chỗ này?.
Truyện Nữ CườngAnh gõ bàn phím, nhưng không có tâm trạng làm việc, cuối cùng bỏ cuộc.
Anh gõ ngón tay lên mặt bàn, dài như ngọc, hỗn độn thành tiếng.
Rõ ràng từng vân, đều có thể nhìn rõ được những đường nét tuyệt đẹp.
Anh không hiểu, anh gọi điện cho Khương Anh Tùng. "Tại sao tôi muốn xuống gặp cô ấy, mà cô ấy lại không muốn lên gặp tôi?" “Anh đừng để tâm tới mấy vấn đề này, đây là bệnh, bệnh không có thuốc chữa. Bệnh ngấm vào xương thịt rồi.”
Khương Anh Tùng bất lực nói. “Là sao?” “Tình yêu là từ hai phía nhưng nhất định sẽ có người bỏ ra ít, người bỏ ra nhiều. Cô Hứa cũng rất yêu anh, nhưng tình cảm anh dành cho cô ấy khiến người khác kinh ngạc, không thể theo kịp! "Khoa trương đến vậy sao?” “Hơn cả khoa trương?” Khương Anh Tùng bất lực nói: “Anh đây không phải chỉ bận tâm đến chỉ là tâm tư của vợ mà còn bận tâm đến cả chuyện nuôi dạy con cái nữa. Anh là hạn không thể để cô Hứa trong mười mét tầm mắt, giờ mới được trải nghiệm chân thực câu “một chốc không gặp dài bằng ba thu.(câu một ngày không gặp dài bằng ba gốc là “ thu”(nhất nhật bất kiến như tam thu hiề)-một câu thơ nổi tiếng của TQ, nhưng ở đây nhân vật chơi chữ) “Thưa anh, anh là ô sin của vợ có một không hai rồi.” “Ừm, cảm ơn đã khen.”
Cổ Thành Trung cũng khách sáo mà thuận miệng đáp lại.
Khương Anh Tùng trổ to mắt nói: “Lời này mà truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người ta cười. Cổ đông tập đoàn Cổ Linh mặc dù luôn sợ anh, nhưng sau lưng vẫn luôn bàn tán anh sợ VỢ... “Bọn họ nói đúng, tôi đúng là sợ vợ “Còn đầu oai phong? Là đàn ông sao có the so vo"?
Khương Anh Tùng dở khóc dở cười nói. “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi đương nhiên phải yêu thương cô ấy hơn tất cả. Khương Anh Tùng, sao nào, sợ vợ thì sao? Tôi sẽ cố gắng hết sức lực đem đến cho cô ấy cuộc sống tốt nhất, như vậy là đủ rồi. Nếu tôi không chiều cô ấy, thương cô ấy, bảo vệ và nhường nhìn cô ấy, trên trên đời này còn ai có thể đối với cô ấy như vậy?”
Khương Anh Tùng nghe thấy lời này, trong lòng có chút suy tư.
Anh ta là người có chút theo chủ nghĩa nam quyền, cũng nghĩ rằng Cổ Thành Trung như vậy, nhưng yêu đương vào, gặp được Hứa Trúc Linh, cô gái nhỏ bé này đã khiến anh từ thép tôi trăm năm trở nên mềm dẻo.
Nói đổi là đổi, hơn nữa còn thay đổi một cách chóng mặt.
Đến cả bản thân, dường như cũng không thể lĩnh hội được hết.
Nếu đã chọn được người phụ nữ của cuộc đời, ô sin của vợ thì ô sin của vợ, sợ vợ thì sợ vợ, hơn nữa trong mắt anh như vậy chỉ là chiều vợ mà thôi. "Đúng rồi, anh nói đúng lắm, tôi phải học anh mới được, phải làm một người chồng tốt.”
Cổ Thành Trung có chút trầm mặc, mắt hơi nheo lại, nhìn Khương Anh Vũ một cách đầy phẫn nộ.
MẶC
Khương Anh Vũ biết mình lỡ lời, sao lại có thể nói chuyện kết hôn trước mặt người đàn ông hai chín tuổi này? Anh ta đợi thêm năm nữa cũng là ba mươi rồi, đàn ông ba mươi...thế mà vẫn là một nhành hoa “À thì, tôi còn có chút chuyện, tôi đi trước đây.”
Khương Anh Tùng rời đi một cách ỉu xìu. Cả văn phòng to dùng chỉ còn lại mỗi một mình Cổ Thành Trung.
Anh đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh Đà Nẵng, mắt tối lại.
Chiều vợ phải tiếp tục chiều, trả đũa...cũng phải tiếp tục trả.
Ngày đầu tiên Hứa Trúc Linh vào làm việc, mặc dù những chuyện vặt vãnh rất nhiều nhưng không hề có sự đấu đá với các đồng nghiệp khác, mọi người dường như có chút sợ sệt cô.
Buổi tối, cô mệt mỏi nằm trên ghế sô pha. Cổ Thành Trung rất tự giác, giúp cô xoa bóp cánh tay.
Cô chui vào lòng anh, như một bé mèo ngây ngốc, chìm đắm trong sự ấm áp và an toàn của vòng tay anh. "Mệt rồi?"