“Thằng Ba, con nói thật cho bố biết, bố không tin con đã gây ra việc này! Nếu con muốn hủy hoại Cố Trường An thì con cần gì phải đợi đến lúc này. Không phải con làm, bố cũng đã cho người đi điều tra, không thấy người của con nhưng không rõ lai lịch của đối phương! Bố biết bây giờ tất cả mũi dùi đều nhằm về phía con, chỉ cần con nói thật, bố chắc chắn sẽ tin tưởng con.”

“Con là con của bố nên dĩ nhiên bố hiểu rõ con. Tuy con muốn báo thù cho anh hai con nhưng con chưa bao giờ quá nhẫn tâm. Nếu con giết người mà có thể giải quyết vấn đề thì anh cả con đã bị sát hại từ lâu rồi. Con không phải là người như vậy!”

“Nhưng anh cả thì phải đấy ạ.”

Cố Thành Trung lạnh lùng đáp: “Quả thật không phải con gây ra chuyện này nhưng dù có biết thì con cũng không thể nào ngăn cản được. Bố cứ xem như con đã làm chuyện đó đi. Con báo thù cho anh hai nên con có thể làm ra bất kỳ chuyện gì. Con cam đoan con sẽ không giết người. Đúng là giết người có thể giải quyết mọi chuyện nhưng nó dễ dàng và đơn giản quá rồi. Con muốn bọn họ phải sống để từ từ chuộc tội!”

“Nếu bây giờ anh cả đang tính chuyện kết hôn sinh đứa thứ hai thì còn kịp lúc đấy. Trái lại, nếu anh ta cứ muốn một mất một còn với con thì con sẽ không từ bỏ ý định và mềm lòng đâu.” Cố Thành Trung nói rõ từng từ một, câu nào câu nấy đều thể hiện sự tuyệt tình.

Anh không thể mềm lòng nữa, cũng không buông bỏ được.

Cố Triệt không cho anh đường sống thì anh cũng sẽ không cho Cố Triệt đường sống.

Anh thật sự muốn báo thù cho anh hai nhưng dù không có anh hai thì Cố Triệt cũng sẽ bức anh phải phản kháng.

Bởi vì Cố Triệt rất đa nghi nên chắc chắn sẽ không chừa đường sống cho anh.

Anh chỉ đang tự vệ mà thôi. Cố Chí Thanh nghe vậy thì tâm trạng trở nên nặng trĩu.

Năm nay xảy ra quá nhiều chuyện.

Cách đây không lâu cháu dâu gặp chuyện không may, chắt trai của ông còn chưa chào đời đã mất từ trong trứng nước.

Tuy biết là thai chết, vốn dĩ không thể sống được nhưng ông luôn cảm thấy đau lòng, thấy nghiệp chướng của mình quá nặng nên mới khiến hai anh em chúng nó tự giết hại lẫn nhau.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt cả, dù ai gặp nạn thì người đau khổ vẫn là ông.

“Bố không tốt, không thể chăm sóc cho con và thằng hai chu đáo. Bố có lỗi với mẹ các con. Nếu bố biết mọi chuyện sẽ trở nên như vậy thì lúc đầu bố không nên bất chấp theo đuổi mẹ con.”

“Bố à, việc đã đến nước này thì nói nhiều cũng vô ích. Bố đừng lo nghĩ nữa.”

“Bố mong các con sống thật tốt, được không? Trung à, hãy đồng ý với bố…”

Cổ Chí Thành run rẩy hỏi.

Cố Thành Trung nghe vậy thì trái tim nhói lên, cuối cùng anh gật đầu.

Vì Cố Chí Thanh, anh chắc chắn sẽ không hại chết bọn họ.

Anh không ác độc như Cố Triệt và sẽ không biến thành Cố Triệt thứ hai.

Vì trong lòng anh có một nỗi bận tâm khác.

Cuối cùng cuộc gọi kết thúc, phòng khách rơi vào sự im lặng như chết chóc.

Anh cảm thấy cả người mệt lả.

Anh quay bước lên lầu thì thấy Hứa Trúc Linh đang ở cầu thang.

Cô ở đây suốt sao?

Hứa Trúc Linh hoảng hốt đứng dậy, bối rối xoắn hai tay vào nhau.

Cô vừa nghĩ vừa bàng hoàng nên quên mất phải rời đi.

“Em xin lỗi, em không cố ý nghe trộm chuyện của anh đâu. Em… Em thấy Cố Triệt đánh anh nên em rất lo, ở đây em thấy…”

“Em nghe hết rồi?” “Em chỉ nghe được ít chuyện rời rạc thôi…” Hứa Trúc Linh cẩn thận nói, sắc mặt của anh thật sự rất xấu, quá đáng sợ…

“Vậy em có tin anh đã hủy hoại Cố Trường An không?”

Cố Thành Trung lạnh lùng hỏi.

Anh nhìn vào ánh mắt sợ hãi và nhút nhát của cô. Anh sợ sau này mình đi lầm một bước thì sẽ không thể quay đầu lại được nữa, và rồi cô cũng sẽ nhìn anh như thế.

Như một tấm gương vậy, cô càng trong sáng bao nhiêu thì có vẻ anh càng xấu xa và hiểm ác không gì sánh được.

Nếu đây không phải là ý của ông Càn mà là của anh, vậy Hứa Trúc Linh sẽ đối xử với anh thế nào?

Hứa Trúc Linh suy nghĩ một lát trông rất rối bời, cuối cùng cô nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tại sao? Đúng lý hợp tình là anh hủy hoại anh ta, em lắc đầu có nghĩa là sao? Không biết hay không tin do anh ra tay?”

“Em không tin do anh ra tay.” Hứa Trúc Linh dồn hết can đảm thốt ra những lời tận đáy lòng mình: “Nếu anh ra tay thì anh đã ra tay từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ? Vì nếu Cố Trường An gặp chuyện rủi ro, người ta sẽ quả quyết là anh làm vì anh có mối liên quan với Cố Triệt. Thế nên anh làm sớm hay muộn cũng vậy thôi, anh cần gì phải đợi đến bây giờ?”

“Nếu anh nói chỉ vì Cố Trường An ức hiếp em nên anh mới làm thế, vậy hôm đầu tiên anh dẫn em về nhà cũ, em cũng bị anh ta bắt nạt vậy nhưng anh đâu có làm gì. Gần đây Cố Trường An luôn gặp chuyện xui xẻo, bị người ta đánh dữ dội phải nằm viện. Việc này em tin chắc là anh làm, nhưng mà… anh sẽ không hủy hoại anh ta.”

“Mỗi người đều có nguyên tắc và giới hạn cuối cùng của riêng mình. Còn ranh giới cuối cùng của anh là không làm tổn thương đến người mà anh quan tâm. Anh sẽ không làm tổn thương em, tổn thương chị Hoàn, tổn thương Ngọc Vy, Nguyên Doanh, cũng sẽ không làm tổn thương ông cụ. Nếu gây thương tích cho Cố Triệt và Cố Trường An thì người đau khổ nhất chính là ông cụ.”

“Không ai thật sự là người tốt hay kẻ xấu hết, anh chỉ làm điều mà anh phải làm mà thôi. Em biết anh muốn trả thù cho anh hai, đòi lại công bằng cho chị Hoàn nhưng anh không hề muốn gây hại đến tính mạng của anh ta.”

“Vì vậy… em tin anh, không phải anh làm.”

Hứa Trúc Linh dứt lời, Cố Thành Trung bước nhanh đến trước ôm lấy cô vào lòng.

Cổ Chí Thanh tin chắc không phải anh làm thì anh có thể hiểu được.

Ông ấy là bố của anh, nuôi nấng anh hơn hai mươi năm nên hiểu rõ tính tình của anh.

Nhưng anh và Hứa Trúc Linh mới biết nhau hơn nửa năm mà cô lại có thể tin tưởng và thấu hiểu anh đến vậy.

Bất kỳ người đàn ông nào cũng cần một người vợ như thế. Mỗi một câu nói của cô nhóc này đều đâm thẳng vào tim anh, nơi mềm mại nhất của trái tim bắt đầu ào ào sụp đổ.

Hứa Trúc Linh vùi trong lồng ngực của anh, cảm nhận được sự run rẩy nhỏ nhoi từ anh thì chợt thấy đau lòng.

Cả nhà Cố Triệt gặp nạn dẫn đến việc Cố Thành Trung trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Có lẽ anh cũng lười giải thích, dù có nói cũng chẳng ai tin.

Vẻ bất đắc dĩ này khiến cô đau lòng.

Vừa nãy anh còn bị Cố Triệt đánh nữa, nhất định là rất đau!

“Chú ba Cố, miệng anh còn đau không? Em đi lấy thuốc bôi cho anh nhé?”

“Không đau, ôm em là hết đau ngay.”

“Nói bậy, anh ôm em thì sao hết đau được?”

“Em chính là phương thuốc hữu hiệu nhất của anh rồi.”

Vừa dứt lời, anh buông cô ra, cúi người cho cô một nụ hôn thật sâu và dịu dàng. Hứa Trúc Linh lập tức đánh mất phòng tuyến của mình quên cả việc lấy thuốc cho anh.

Cái hôn này làm Hứa Trúc Linh chìm đắm trong biển tình, hơi thở dồn dập, gương mặt đỏ bừng.

Cố Thành Trung bế ngang cô lên đi về phòng ngủ.

“Cố Thành Trung, tối mai về nhà cũ ăn cơm đi, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều việc, em cảm thấy ông cụ là người đáng thương nhất. Suy cho cùng, anh hay Cố Triệt bị thương thì ông cũng đều vô cùng đau khổ.”

“Được, anh nghe lời em.”

Cố Thành Trung ấm áp đáp lại.

Chỉ cần cô nhóc này luôn ở bên anh thì anh cam lòng buông sự kiêu ngạo không chịu khuất phục của mình xuống.

Anh không thích yếu thế, không thích xử trí theo cảm tính, như vậy có vẻ mình quá mức lụy tình.

Nhưng anh đồng ý thay đổi trở nên có tình người hơn vì cô.

Anh thích mình bây giờ.

Ngày hôm sau họ về nhà cũ ăn cơm, sắc mặt Cố Chí Thanh không tốt nhưng thấy hai người tới thì cũng cố gượng cười.

Một bữa cơm không vui vẻ gì, dù Hứa Trúc Linh liên tục gợi chuyện, mong muốn hòa giải bầu không khí nhưng không hiệu quả cho lắm.

Trước khi đi, Cố Thành Trung quay lại nhìn Cố Chí Thanh và nói: “Chuyện con cam đoan với bố, con chắc chắn sẽ làm được.” Anh sẽ không ra tay giết anh em của mình, nhưng cũng sẽ không nhân nhượng tội lỗi mà Cố Triệt đã phạm phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play