Khương Anh Tùng vẫn chưa biết ông Càn là Ngôn Minh Phúc, nhưng nhìn tác phong làm việc nhanh chóng của người nọ thì không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Nếu bị ông ta để mắt tới không phải tương đương bị thần chết điểm danh, không còn đường quay về sao?

Cổ Thành Trung nghe vậy ánh mắt tức giận, lặng thinh siết chặt nắm tay.

Ngôn Minh Phúc quả nhiên nói được làm được, không có một chút hạ thủ lưu tình.

Anh biết mình hận Cố Triệt nhưng vì Cố Chí Thanh mà chắc chắn sẽ không ra tay tàn độc.

Anh không thể thành kẻ ác, Ngôn Minh Phúc ra tay giúp anh.

Anh vốn không muốn đuổi cùng giết tận khiến Cố Triệt không còn đường lui, nên một mực đưa Khương Anh Tùng vào hỗ trợ nhưng vẫn khó lòng phòng bị cũng như không cản được.

Ngôn Minh Phúc ép anh phải ra tay ác độc, không để ý đến thân thích gì nữa.

“Chuyện này không cần để ý, tôi biết tiếp theo nên làm gì.”

Anh cúp điện thoại.

Nếu con đường này đã chẳng thể quay đầu, vậy anh… chỉ có thể đi tục đi tới.

Về nhà. Hứa Trúc Linh cắt gọt ít trái cây, hiếm thấy anh không cần làm việc buổi tối, cô cũng muốn dành chút thời gian cùng anh xem tivi.

Không ngờ chỉ lát sau, có người nhấn chuông cửa.

“Ai vậy?”

Hứa Trúc Linh vừa định đi mở cửa, Cố Thành Trung đưa tay cản lại.

“Em về phòng trước đi, anh còn chút việc.”

“Vâng.”

Hứa Trúc Linh hiểu chuyện gật đầu, cô không hỏi chuyện làm ăn của anh do biết bản thân cũng không giúp được gì nhiều, tránh gây phiền toái cho anh.

Cô xoay người đi lên lầu, lúc đến khúc ngoặt thì thấy Cố Thành Trung mở cửa, người đến là Cố Triệt.

Anh ta nổi giận đùng đùng tựa như muốn giết người, vừa vào cửa liền vung tay đánh một quyền về phía Cố Thành Trung. Cố Thành Trung bất ngờ không kịp đề phòng, không tránh thoát được nên lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Anh lau máu dính trên khóe miệng. Vệt máu kia khiến người khiến khác nhìn mà giật mình.

Hứa Trúc Linh bị dọa sợ bịt chặt miệng, chỉ chút nữa là bật lên tiếng.

Sao có thể không đau lòng, đó là người đàn ông của cô mà!

Hứa Trúc Linh rất muốn đến xem thử Cố Thành Trung có sao không, nhưng vẫn nhịn lại.

Có lẽ anh đã đoán được người đến là ai.

Cố Triệt sải bước tiến lên, níu lấy cổ áo Cố Thành Trung, kéo anh đến trước mặt mà hung ác nói: “Là mày! Là mày đúng không? Cố Thành Trung, tao đúng là coi thường mày mà, không ngờ bản lĩnh của mày lại lớn đến vậy, lại dám ở dưới mí mắt tao mà hành hung người!”

“Dù nó có làm sai thì cũng là huyết mạch của nhà họ Cố, vậy mà mày dám đánh trọng thương nó, đánh trọng thương con trai tao!”

Cố Triệt gào thét, không kìm nổi lửa giận.

Anh ta vừa từ bệnh viện trở về, Cố Trường An vẫn đang hôn mê, đã làm phẫu thuật cắt bỏ nhưng sau này không thể có con nữa.

Chỉ trong chớp mắt, anh ta cảm thấy như trời đất đều sụp đổ.

Anh ta trăm phương ngàn kế lật đổ Cố Thành Trung, giờ đây lại bị anh cắn ngược trở lại.

So với bộ dạng điên cuồng của Cổ Triệt, Cố Thành Trung bình tĩnh hơn nhiều, ánh mắt lãnh đạm, nhìn người anh ruột không chút tình cảm nào.

Anh dễ như trở bàn tay thoát khỏi kiềm chế của Cố Triệt, sửa lại quần áo trên người, phủi bụi trên áo. Khóe miệng còn vương chút máu nhếch lên nụ cười nhạt, lạnh giọng nói: “Anh cả, anh bây giờ mới nói đến huyết mạch dòng họ sao? Ban đầu anh hại tôi với anh hai, sao chẳng thấy anh nhớ đến? Huống gì bây giờ con trai anh còn chưa chết nhưng hài cốt của anh hai thì đã chẳng còn! Giết người đền mạng, đạo lý này anh nên nếm một chút, tốt nhất thì nên để anh chết không có chỗ chôn luôn kìa!”

Những lời nói lạnh lùng phát ra từ đôi môi mỏng, mang theo khí tức nguy hiểm.

Đôi mắt phượng âm trầm nguy hiểm nheo lại, bên trong tựa như đổ đầy mực đen tạo nên cảm giác thâm sâu đáng sợ.

Anh em hai người giằng co khiến không khí căng thẳng như bị đóng băng.

Hứa Trúc Linh núp ở cầu thang cũng có thể cảm thấy được sự nguy hiểm, tim đập thình thịch.

Còn nhớ lần trước Cố Triệt tới vẫn rất đắc ý, tựa như biết chắc Cố Thành Trung sẽ không phản kháng vậy.

Mà chỉ không bao lâu, thế lực của hai người đã ngang ngửa, thậm chỉ Cố Thành Trung còn có chút vượt qua anh ta, thắng trước một bước. Bây giờ thắng bại đã dễ dàng nhận ra.

Chỉ là Hứa Trúc Linh bắn khoăn, Cố Thành Trung ra tay hại Cố Trường An sao?

Cố Triệt nghe những lời đó, ánh mắt chợt lóe.

Đôi mắt ưng hung hăng nheo lại, lạnh nhạt nói: “Mày không cần ở đây ngậm máu phun người, tao không biết mày đang nói gì. Mày cùng thằng hai là sự cố bất ngờ, cớ gì lại đổ lên đầu tao?”

“Trên tay tôi không có chứng cứ xác thực nhưng tôi biết là anh. Tất nhiên, tôi cũng không làm gì được anh, cũng giống như bây giờ anh biết Trường An là do tôi ra tay nhưng thế nào được, anh có chứng cứ sao?”

“Cố Triệt, nợ của anh hai, tôi sẽ từ từ tính với anh! Nếu ban đầu anh còn lưu lại cho bọn tôi một đường sống thì tôi cũng không trở thành như bây giờ, anh vẫn có thể an nhiên mà làm ông chủ của Cố thị. Nhưng anh không an phận thì cũng đừng trách tôi không khách khí!”

“Mày… Chẳng lẽ mày còn muốn cướp đoạt cổ phần tập đoàn với tao? Mày từng nói sẽ không trở thành người thừa kế, chẳng lẽ mày muốn nói mà không giữ lời?”

Đây mới là điều Cố Triệt lo lắng nhất.

Anh ta không thể quay lại, không thể mất tất cả.

“Yên tâm, điều này thì tôi đổi ý.”

Khóe miệng Cố Thành Trung nhếch lên nụ cười ý vị sâu xa khiến Cố Triệt không đoán ra nổi.

Nghe vậy đáng lẽ anh ta nên thấy an tâm, cớ gì… lại càng cảm thấy bất an?

Lẽ nào Cố Thành Trung còn chiêu gì khác phía sau?

“Anh cả, chuyện anh muốn nói hẳn cũng đã nói xong, tôi cũng nên tiễn anh rồi, có điều trước khi tiễn ra về tôi cũng có một món đồ muốn trả lại cho anh.”

“Cái gì?”

Lời nói của Cố Triệt vừa dứt, không ngờ Cố Thành Trung đã mạnh mẽ đánh ra một quyền.

Anh ra tay rất nặng.

Cố Triệt lảo đảo mấy bước, đụng phải cửa mới dừng lại được.

Anh ta lau miệng, toàn là máu.

“Mày..”

Cố Triệt giận đến không nói nổi lời nào.

“Tôi từ trước tới giờ đều là ăn miếng trả miếng, anh không thể khi không ăn hời của tôi một đấm như vậy. Anh cả về thong thả, tôi cũng không thể gọi người đến “mời” anh ra ngoài được đâu.”

Cố Thành Trung lạnh giọng nói.

Cố Triệt cắn chặt răng xoay người rời đi.

Biết rõ là Cố Thành Trung làm nhưng anh ta không có chứng cứ, đành im lặng chịu thiệt không thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Cố Thành Trung đáng chết, anh ta quyết không thua đâu. Chỉ cần tập đoàn Cố thị vẫn vững vàng trong tay anh ta, anh ta sẽ có cơ hội lật ngược tình thết Anh ta nhất định khiến cho nghiệt chủng này phải hối hận vì đã được sinh ra, khiến hắn thiên đao vạn mã chết không được tử tế, đoản mệnh mà nhanh chóng đến âm tào địa phủ đi.

Anh ta sẽ báo thù!

Cố Thành Trung tiễn Cố Triệt đi, có chút nhức đầu mà đỡ trán, ngay lúc này điện thoại vang lên.

Cố Thành Trung nhìn cái tên hiện lên thì cau mày, cuối cùng vẫn bấm nghe.

Bên kia truyên đến thanh âm vội vàng của Cố Chí Thanh.

“Thằng Ba, Trường An… Chuyện đó không phải con làm phải không?”

Giọng ông có chút dè dặt.

Cố Thành Trung nghe được tiếng ông bèn thấy áy náy.

Giá như thật sự là do anh làm.

“Thật xin lỗi.”

Chỉ ba chữ vỏ vẹn mà khiến cả người Cố Chí Thanh run lên, suýt nữa cầm không nổi điện thoại trong tay.

“Thật ra bố cũng đoán ra được không phải sao? Cần gì phải tốn công hỏi con vấn đề nhàm chán như vậy.”

“Nó… Nó là cháu ruột của con.”

“Con không giết nó cũng đã coi nó là cháu ruột rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play