“Chị không có anh chị em ruột thịt, quen biết với em cũng là nhờ duyên phận, chị thật sự coi em là em gái của chị. Bất kể em có xảy ra chuyện gì thì chị gái và anh rể của em cũng sẽ hết lòng giúp đỡ em, cho dù anh ta là Hắc Ảnh thì em cũng không cần phải sợ, nhớ chưa nào? Em chưa bao giờ cô độc một mình vì em còn có chị bên cạnh nữa!”

“Vâng, nhưng… em vấn hy vọng mình có thể tự giải quyết chuyện tình cảm của em và anh ta, chị cũng đừng tham gia vào chuyện này nữa. Dù sao thì nợ tình cảm là thứ nợ khó trả nhất, em muốn tính toán rõ ràng từng chút một với anh ta. Em không muốn mắc nợ anh ta, cũng không muốn anh ta mắc nợ em.”

“Được, chỉ cần em cần có chị thì cứ việc mở lời.”

“Vâng, chúng ta vẫn nên nói đến những chuyện vui vẻ đi, nếu không để anh ta nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của em thì lại mượn cớ để gây sự đó. Đến lúc đó không có ai có thể chịu được tính tình nóng nảy đó của anh ta đâu.”

Châu Vũ lại tiếp tục nói xấu Hắc Ảnh.

Mà Hắc Ảnh đang ngồi trước màn hình theo dõi lúc này thì cả người cứng đờ, một hồi lâu cũng không thể nói được gì.

Tên đàn em đã mang quần áo vào cho anh ta nhưng anh ta lại trâm mặc không nói một lời nào, cả người cứng đờ như tượng điêu khắc vậy.

Thế mà anh ta có thể cảm nhận được hơi thở buồn bã, bi thương trên người đại ca.

Một kẻ sát nhân vô nhân tính cũng biết buồn sao?

Bất chợt cả căn phòng giám sát chìm vào một bầu không khí im ắng chết chóc lạ thường.

Rõ ràng trong phòng có bật điều hòa, nhưng sao anh ta lại chẳng thể cảm nhận được một chút hơi ấm nào.

Ngay tại lúc này, tên đàn em nói: “Đại ca… em đã chọn cho anh mấy bộ quần áo mà anh cần đây rồi…”

Còn chưa kịp nói xong thì Hắc Ảnh đã đưa mắt liếc cậu ta một cái, ngay tức khắc liền làm cho cậu ta cảm nhận được tà khí bức người.

Cậu ta vội cúi đầu, cả người run lẩy bẩy.

Hắc Ảnh bước những bước lớn áp sát về phía tên đàn em, hai tay túm chặt lấy cổ cậu ta, dần dần siết chặt.

“Đại ca… em… em làm sai chuyện gì rồi sao?”

“Đại ca… em cầu xin anh tha cho em, cầu xin anhl”

“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ giết cậu sao?”

Hắc Ảnh lạnh lùng nói.

Tên đàn em im lặng, cậu ta không dám trả lời.

“Nói”

Hắc Ảnh tức giận gầm lên, dáng vẻ vô cùng hung ác.

“Vâng… em sợ anh sẽ giết em, mạng sống của tất cả chúng em đều nằm trong tay đại ca, đại ca muốn giết ai thì giết, chúng em… chúng em không dám oán giận nửa lời.”

“Các cậu dám oán giận nhưng không dám nói ra, các cậu sợ tôi, không phải sao?”

Anh ta híp mắt, giọng nói lạnh lùng bức người.

Ở trong mắt bọn họ, anh ta là một người vui buồn thất thường, tình cách nhạt nhẽo, giết người không ghê tay.

Bọn họ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, thấp thỏm bất an.

Tất cả bọn họ đều sợ hãi chứ không phải là sự khuất phục từ tận đáy lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play