Trong mối quan hệ của hai người, Châu Vũ vẫn luôn kiềm chế bản thân còn Hắc Ảnh lại luôn suồng sã, càn rỡ.

“Thật ra anh ta không yêu em, cũng chưa bao giờ biết kìm nén cảm xúc của bản thân, ngay cả khi đứng trước mặt em mà anh ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ hung dữ đó. Anh ta không thực sự tôn trọng em, anh ta có thể nhẫn tâm vứt bỏ em trong đêm khuya lạnh lẽo mà không thèm quay đầu lại nhìn em một cái.”

“Anh ta sẽ hung dữ với em, cũng sẽ cáu gắt với em.”

“Anh ta không biết gì về tình yêu, thật ra những điều đó em đều có thể hiểu được. Nhưng… nhưng hình như em không còn nhiều thời gian nữa rồi, em không thể tiếp tục lãng phí thời gian trên người anh ta nữa, sớm muộn gì em cũng phải rời xa anh ta để trở về cuộc sống riêng của chính mình. Nhưng em muốn… em muốn làm cho anh ta thay đổi, trở thành một người tốt hơn một chút, muốn làm cho anh ta sống cuộc sống như bao người khác, có máu có thịt, có thể cảm nhận được niềm vui, sự dịu dàng của thế giới này, muốn làm cho thế giới của anh ta không còn bị bóng đen bao trùm nữa.”

“Nhưng anh ta vẫn cố chấp, tính cách cũng càng ngày càng xấu xa, rất khó để dạy dỗ anh ta trở nên tốt hơn.

Anh ta thực sự làm cho một người giáo viên như em tức chết đi mất! Cho dù em có cố gắng nhãn nại thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn được suy nghĩ muốn từ bỏ. Em và anh ta ở hai thế giới khác nhau, chung quy lại cũng không thể đi chung đường, em sợ sau này khó dứt ra nên… em muốn rút lui trước.”

“Sau này anh ta chìm trong địa ngục trần gian cũng được, sống trên thiên đường vui vẻ cũng thế. Những điều này không còn liên quan đến em nữa!”

Châu Vũ lẩm bẩm nói khẽ, giọng nói còn mang theo nồi buồn chưa từng thấy.

Nỗi buồn này có thể thấu vào tận xương tủy, làm tổn thương đến trái tim của người đó.

“Chị Trúc Linh, bây giờ em có thể cảm nhận được việc cố gắng từ bỏ một người, nó đau khổ đến như thế nào.”

“Em từ bỏ anh ta không phải vì em không còn yêu nữa mà là vì em quá yêu anh ta nên mới buộc phải từ bỏ. Bởi vì anh ta quá đáng sợ, anh ta sẽ đồng hóa em. Vì muốn tốt cho bản thân, vì không muốn biến thành kẻ xấu xa nên em bắt buộc phải rời xa anh tai”

Trước kia Hứa Trúc Linh cũng từng từ bỏ Cố Thành Trung, khi đó cô thực sự không thể hiểu nổi.

Hai người rõ ràng yêu nhau say đắm, nhưng tại sao lại phải từ bỏ?

Bây giờ, cuối cùng thì cô cũng hiểu.

Sự từ bỏ đó mới là thứ khiến cho người ta tuyệt vọng nhất.

“Châu Vũ, trước kia chị vẫn nghĩ răng hai người các em là một phiên bản khác của chị và Cố Thành Trung, lúc nào cũng tồn tại sự bất đồng, khác biệt.

Nhưng hiện giờ xem ra chị đã lầm rồi, con đường của các em đi còn khó khăn chị rất nhiều.”

“Chị không được coi là người từng trải vì chị chưa từng đi qua con đường của em. Chị rất hy vọng em có thể hạnh phúc, nhưng chị cũng rất sợ người mang lại hạnh phúc cho em là Hắc Ảnh.

Anh ta không có nhân tính, đáng sợ giống như một con thú. Thậm chí anh ta còn không biết hành vi của mình sẽ làm tổn thương đến em. Một học sinh như vậy cần tiêu tốn rất nhiều thời gian để làm lại từ đầu.”

“Mà em cũng không thể lãng phí quá nhiều thời gian trên người anh ta.

Chị có thể thấu hiểu nồi thống khổ của em hiện giờ, chị không khuyên em, cũng không ủng hộ em vì tình cảm không phải là một thứ mà chỉ cần em muốn là có thể từ bỏ được, có lẽ nó sẽ sống chết quấn lấy em không chịu buông.”

“Bất kể em ở bên ai thì chị sẽ luôn chúc phúc cho em, chị chỉ muốn em sống thật tốt, hiểu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play