Tấm kính vỡ vụn, cắt vào nắm đấm của anh, máu tuôn ra ào ạt.
Mặt kính lập tức vỡ thành số mảnh nhỏ, ánh mắt anh thống khổ đau đớn.
Chết tiệt, anh không chút có ký ức gì về người con gái quan trọng đến như vậy trong cuộc đời, thậm chí không có một đường nét cụ thể nào hiện ra trong đầu anh.
Anh không biết lông mày của cô ấy như thế nào, không biết cô ấy thích mặc váy hay mặc quần, thắt bím hay thả tóc, không biết cô ấy thích ăn món nào uống thứ gì, không biết cô ấy thấp hay cao, gầy hay béo, không biết…
Mọi thứ đều không biết.
Chỉ biết rằng cô là con gái nhà họ Hứa, tên cô là Hứa Trúc Linh, và có mối quan hệ thân thiết với gia tộc họ Quý.
Anh vẫn có thể nhớ được chi tiết bối cảnh đại khái, nhưng bọn họ đã gặp nhau như thế nào, đã trải qua những gì.
Rõ ràng vô số người nói với anh rằng có rất nhiều tin tức báo chí để kiểm tra, nhưng sau khi đọc qua một lượt, đầu óc anh trống rỗng, những thứ cần nhớ đều không nhớ nổi.
Lúc trước, rốt cuộc anh đã yêu người phụ nữ này đến mức nào, để sau khi chịu tổn thương, lại nhất thời không nhớ ra được.
Thậm chí…
Nghe thấy cái tên này từ miệng người khác, các dây thần kinh trong đầu anh đều đau đớn bùng nổ.
Đau lòng quá.
Giống như đau khổ đến tận tâm can, cho nên anh không cho phép bất kỳ ai nhắc đến tên cô.
Chỉ có thể liều mạng thuyết phục chính mình, chuyện quá khứ đều đã qua rồi, người cũng đã không còn, bản thân không cần phải nhìn lại nữa.
Nhưng tại sao, đã không muốn nghĩ tới, nhưng trong lòng lại phiền muộn, hơn nữa anh đến gặp Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, trong lòng hổ thẹn vô cùng, hận không thể tự đâm vào mình một nhát.
Anh xử lý vết thương qua loa, băng lại thành một đoàn.
Anh nằm trên giường, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Vẫn không thể nhớ nổi, cho dù có vắt óc suy nghĩ, đầu óc anh trống rỗng như không.
Anh nghĩ, trước đây bản thân nhất định yêu đến tột cùng, nên bây giờ mới như vậy, không dám nhớ lại mà thôi.
Anh trút bỏ mọi suy nghĩ của mình, bất luận bây giờ bản thân có vì lợi ích của nhà họ Hứa hay không, anh vẫn cố quyết tâm tiếp cận Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
Chỉ là... chỉ là vì trả thù cho người vợ đã khuất mà thôi, trả thù cho cô ấy có lẽ sẽ giúp bản thân anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Bàn tay bị thương của anh nhẹ nhàng đặt lên phía trái tim mình.
Không biết tại sao…
Anh cảm thấy mình suốt ngày mang tâm tư, cho nên khuôn mặt mới không có cảm xúc, không biết hỉ nộ ái ố, thậm chí còn lười phải giả vờ.
“Hừ, Hứa Trúc Linh, em thật có thực lực, lại có thể biến anh thành bộ dạng thế này.”
“Anh của trước đâu, em trở nên như thế nào anh đều tin tưởng em, em thực sự có sức quyến rũ như vậy, nhưng anh không thể nhớ được chút gì, tại sao anh lại yêu em.”
“Ngay cả lý do cũng không thể nhớ nổi, nhưng sao bây giờ lại đau đớn đến như vậy, chết tiệt, em không thể... không chết sao?”
Anh lẩm bẩm trong đau khổ, cuộn tròn mình trong xe, cả ngày chỉ vật lộn với cơn đau đầu.
Khi màn đêm buông xuống, toàn thân kiệt sức, hô hấp của anh trở nên nặng nề.
Có vô số lỗ chân lông trên người anh, cảm thấy trong mỗi lỗ chân lông đều vùi một cây kim, chỉ cần động đậy một chút liền đau đến lợi hại.
Hít thở, nói chuyện, vận động đầu óc...
Đều đau!
Đau đến từng chân tơ kẽ tóc, từng đầu ngón tay, đau đến từng thớ thịt trên người.
Nhưng anh lại bi thương nhận ra rằng, cái gì anh cũng không nhớ, lý do khổ đau cũng không nói ra được, đó chính là thống khổ.
Anh càng muốn kiềm chế, nỗi thống khổ lại càng thêm dữ dội.
Anh đau khổ chìm vào giấc ngủ, và chỉ khi chìm vào giấc ngủ, anh mới có thể mơ thấy cô.
Suốt một tuần hôn mê, mỗi ngày đều mơ thấy cô đều đặn, cho dù không nhìn thấy mặt nhưng cũng có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
Giấc mơ
Dài đằng đẵng, nhưng vẫn mong chờ nó.
Anh mong chờ đến khoảng thời gian ngủ ít ỏi của mình.
“Anh đến rồi…”
Cố Thành Trung nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, trong lúc mê man, anh đã nghe nhiều đến mức đã sớm quen rồi.
Thậm chí, anh có thể ý thức được rằng mình đang tỉnh hay là đang mơ.
Giống như anh đang nói với không khí, nhưng giọng nói của cô phát ra từ mọi hướng, ở nơi nào cũng nghe thấy.
“Tại sao anh không nhớ ra em, nhưng ngày nào anh cũng mơ đến em?”
“Hả?” Cô nói có chút mê hoặc, là giọng của một cô gái rất trẻ, trong trẻo linh hoạt, giống như một con chim sơn ca luôn véo von reo hò.
“Bộ não của anh đã quên mất em rồi, nhưng trong lòng anh vẫn nhớ tới em đó.”
“Trái tim của anh…vốn không có chỗ cho em.”
“Nếu anh nói không có chính thì là không có, anh chàng ngoài lạnh trong nóng. Rõ ràng muốn gặp em, nhưng anh lại thề thốt không chịu nhận.”
“Em đã khiến anh thành cái dạng này, một khuôn mặt vô cảm, người không ra người ngợm không ra ngợm, Cố Linh cũng trở thành một mớ hỗn độn, anh nhìn thấy em, liền muốn giết chết em.”
Anh nói một cách u ám, anh không muốn bị cô chi phối cảm xúc.
“Anh nói chuyện với vợ mình như vậy, anh sẽ phải hối hận!”
Cố Thành Trung nghe cô nói có hơi sững sờ, những lời này rốt cuộc là suy nghĩ của Hứa Trúc Linh hay là tiềm thức của chính mình?
Điều duy nhất anh không thể biết được, chính là bản thân anh đang nói chuyện với Hứa Trúc Linh, hay là đang… với con người khác của mình.
Bị bản thân vùi dập, rất muốn thoát ra, nhưng lại không thể tìm được cái bản ngã đang nói chuyện kia.
Cố Thành Trung- người yêu Hứa Trúc Linh sâu sắc, biết nhân tình, biết quan tâm, biết yêu biết hận, tốt hơn rất nhiều so với bộ dạng bây giờ của mình.
Anh hiện tại chính là giống như một cái xác không hồn, ngoại trừ đuổi theo tập đoàn Nhật Kinh, lấy lại quyền đại diện kinh doanh ra...
Anh cũng không còn ý nghĩ nào khác.
Bản thân trong tương lai sẽ biến thành cái dạng gì, muốn gặp được người như thế nào, anh cũng không rõ.
Dường như, đây chính là mục tiêu cuối cùng trong cuộc đời của anh.
“Rốt cuộc anh yêu em nhiều đến mức nào? Em có thể nói cho anh biết không?”
“Trong lòng anh ắt biết rất rõ, không cần hỏi em, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.”
“Nhưng bây giờ anh muốn biết.”
Anh gào lên giận dữ, nhưng lần này không có ai trả lời.
Xung quanh không có ai, bóng anh đổ dài trên mặt đất.
Tuy nhiên, có một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh nhẹn đang đứng bên cạnh chiếc bóng của anh.
Anh xoay người nhìn sang, nhưng bên cạnh anh lại không có gì cả.
Anh giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, đầu bê bết mồ hôi, miệng thở hổn hển.
Anh vừa khao khát được nằm mơ, nhưng anh cũng sợ phải nằm mơ.
Xốc lại tinh thần, bây giờ không phải là lúc để đau buồn, anh còn mang một trọng trách đang đè nặng lên thân khiến anh không thở nổi.
Anh bảo Khương Anh Tùng chuẩn bị quà cho Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, đó là một bộ kimono thêu tay.
Món quà vừa được gửi đi chưa được bao lâu, anh liền nhận được điện thoại của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
Ở đầu dây bên kia, giọng cô rất vui vẻ, giống như một đứa bé vừa nhận được món đồ chơi yêu thích nhất.
Có thể ngay cả cô ấy còn không nhận ra rằng mình không còn là Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử bất khả chiến bại nữa, mà chỉ là một người phụ nữ bình thường khao khát được yêu thương mà thôi.
Trong mắt cô, những người đàn ông khác cô đều không hứng thú, cô chỉ có cảm giác với mỗi mình Cố Thành Trung.
“Anh vậy mà lại tặng em kimono, anh có biết không? Trong lễ trưởng thành của em, món quà mà bố đã chuẩn bị cho em là một bộ kimono. Nếu một người đàn ông tặng cho một người phụ nữ một bộ kimono, điều đó vô cùng ý nghĩa.”
“Há? Ở nước em còn có cách nói như vậy sao? Lần trước thấy em mặc kimono rất đẹp, anh thật sự kinh ngạc trước vẻ đẹp chim sa cá lặn của em. Anh luôn nghĩ về việc tặng gì cho em, hình như em không thiếu thứ gì cả, anh chỉ có thể bày tỏ tâm ý của mình, em thích là được rồi, thật không phí công anh tìm lâu như vậy, mới tìm một bậc thầy thêu thượng đẳng. “
Mấy lời phía sau chỉ là nói hươu nói vượn, vừa gọi điện thoại, Hứa Thành Trung vừa đưa mắt đọc lướt qua xấp tài liệu trong tay.
Lừa dối phụ nữ, dường như là bản năng mà người đàn ông nào khi sinh ra cũng biết.
Anh biết rõ Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử bị thu hút bởi điều gì, khao khát đạt được thứ gì.
Chỉ cần để tâm nhiều hơn, tận dụng những lời nói dối, đầu óc của cô ta nhất định sẽ rối mù lên.
Điều kiện tiên quyết để cô ta trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, chính là cô ta cũng là một người phụ nữ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT