Trước đây, cô ta vẫn luôn ao ước được ăn những viên kẹo này nhưng ở đâu cũng có người ngăn cản cô ta, cô ta không có được chỗ kẹo đó nên cô ta nổi cơn tức giận, muốn đập nát mấy viên kẹo này và cả những người đã ngăn cản cô ta.

Nhưng bây giờ, tất cả những chướng ngại vật của cô ta đã hết sạch sành sanh, đứng trước những viên kẹo ở trước mắt, cô ta đã được toại nguyện.

Cô ta còn chưa nếm thử nhưng đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt và vị ngọt lịm của những viên kẹo.

Tâm trạng cô ta như hồi xuân, trước đó cô ta đã phải cực kì kiềm chế, đè nén, đến nỗi bây giờ nhảy cẫng cả lên, có chút bối rối, luống cuống, không biết phải làm sao, còn đầu óc thì choáng váng, rối mù.

Cô ta chưa từng trải qua kiểu cảm giác như thế này, thật sự là từ trước đến nay chưa từng trải qua.

Cô ta luôn cảm thấy mình vô cùng lý trí và tỉnh táo, không giống như những người phụ nữ khác, cô ta sẽ không để tình yêu làm cho mụ mẫm, đầu óc rối mù.

Vốn dĩ, các cô gái thường yếu thế bởi vì họ không có cách gì để chiến thắng những người đàn ông.

Cô ta đứng trên đỉnh cao nhất, chỉ có đàn ông mới phải nịnh nọt, lấy lòng cô ta, chứ cô ta chưa bao giờ cần phải hao tâm tổn sức để làm vui lòng những người đàn ông.

Nhưng, cho đến khi gặp được Cố Thành Trung, anh chẳng thèm để ý tới cô ta, lại khiến cô ta phải chủ động lấy lòng anh, trước đây và bây giờ thực sự khác nhau một trời một vực.

Trước đây cô ấy còn đang ở trên mặt đất, nhưng một giây sau liền ở trên thiên đường.

Càng ngày cô ta càng mong chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Tiểu thư, cuộc gọi video của ông chủ...”

Cốc Xuyên Trí Gia lại gõ cửa lần nữa, còn chưa kịp nói hết câu nhưng người phụ nữ bên trong đã sốt ruột, bực tức nói.

“Cứ nói là tôi mệt nên đi ngủ rồi, để họ không quấy rầy nữa. Không biết hai nước có chênh lệch múi giờ hay sao. Muộn như vậy rồi mà còn tìm tôi, thật không coi tôi ra gì mà.”

Khi vừa dứt lời, cô ta cũng nhận được cuộc gọi của Cố Thành Trung.

“Anh... Tại sao sao anh lại gọi điện cho tôi?”

Rõ ràng là xe của anh còn chưa rời đi.

Giọng nói từ đầu đến cuối cứ như là hai người khác nhau.

“Quên nói lời chúc ngủ ngon với cô, mơ đẹp.”

“Ừ... ừ, ngủ ngon, mơ đẹp.”

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử vui mừng đến phát điên, nói.

“Hẹn gặp lại lần sau, tôi trở về đây.”

“Vâng, anh nhớ cẩn thận.”

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử lưu luyến không rời, nói.

Cúp điện thoại, cô ta đi một vòng xung quanh, cảm thấy tất cả mọi thứ như đang nằm giấc mơ.

Thực sự là quá tuyệt vời.

Cố Thành Trung lái xe rời đi, không biết vì sao trong lòng không có cảm giác gì ngoài cảm giác thành công, nhưng trái tim lại trống vắng.

Sau khi anh thức dậy, anh đã kiểm tra lại máy tính của mình thật kỹ lưỡng, phát hiện ra rằng, vào đêm khuya, anh đã trò chuyện với Phó Thiết Ảnh về sựu phản cảm của anh với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.

Biện pháp ngốc nghếch, vụng về nhất là cứng đối cứng, và kết quả không thể nghi ngờ đó là những tổn thất nặng nề.

Còn biện pháp thứ hai...

Phó Thiết Ảnh chỉ mới được nửa câu.

“Đừng ngại xuống tay với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử. Cô ta ngưỡng mộ anh. Anh càng mong mà không được bao nhiêu thì cô ta càng canh cánh trong lòng bấy nhiều. Đợi đến một lúc nào đấy, cô ta sẽ trở thành một người phụ nữ không có đầu óc trong tình yêu, tùy anh gây khó dễ, chỉ cần anh nắm chắc thì sẽ không phản bội Hức Trúc Linh. “

Phó Thiết Ảnh vừa nói xong lời này đã bị Cố Thành Trung quát lớn bảo dừng lại, anh giận dữ để anh ta không được phép nhắc lại, nếu thông thì tình anh em cũng không còn gì.

Lúc này Phó Thiết Ảnh thấy vậy, toàn thân đều có chút ngỡ ngàng.

Lúc nào anh cũng có những quy tắc như vậy, thương trường cũng như chiến trường, cũng có nhiều quy tắc như vậy, đều là người thắng làm vua, không ai truy cứu bạn dùng những thủ đoạn gì.

Nó không bị coi là đáng khinh. Chỉ những người tài giỏi thắng cuộc mới đủ tư cách để đưa ra kết luận.

Nhưng Cố Thành Trung phủ nhận hết lần này đến lần khác, kiên trì với con đường của riêng của mình, sống chết cũng không chịu phản bội Hức Trúc Linh.

Anh nhìn bản thân mình với một cái nhìn khác xưa, ghét bỏ và ghét bỏ, nhưng không thể không thừa nhận rằng anh cũng vô cùng khâm phục.

Thật khó để anh có thể tưởng tượng được rốt cuộc tình yêu trước đây của anh thật sự kéo dài bao lâu.

Thật tiếc là... người phụ nữ này đã ra đi.

Nếu không, anh nhất định phải tìm hiểu một chút cho rõ xem, có phải cô ấy có sức quyến rũ như vậy không.

Tuy nhiên, nếu cô chưa chết, làm sao anh có thể tỉnh táo lại được?

Một người phụ nữ kéo toàn bộ tập đoàn Cố Linh chôn cùng, chỉ có kẻ ngốc mới có thể chọn người ấy trước.

Anh muốn cả gia tộc họ Cố hưng thịnh không suy.

Phụ nữ chỉ là làm nền mà thôi.

Anh vẫn gắng sức thuyết phục bản thân mình trong lòng, thế nhưng không hiểu vì cái gì mà anh càng kiên định với suy nghĩ của mình thì chỗ sâu nhất trong trái tim anh lại đau đớn run rẩy.

Như thể… trong lòng vẫn còn con người khác của mình, đang hò hét giãy dụa nói rằng bây giờ anh sai rồi.

Trên đường rời đi, trở về biệt thự, tâm trạng của anh vẫn không hề thoải mái.

Từ xa có thể nhìn thấy ánh đèn của biệt thự, anh bước vào thay giày và cởi quần áo, nữ giúp việc ở cửa thấp thỏm giúp anh chuẩn bị thật tốt tất cả mọi thứ.

Anh liếc nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra tất cả mọi người đều đang cúi đầu, sợ hãi không dám nhìn vào anh.

Anh nói: “Tôi là hồng thủy mãnh thú sao? Mấy người đều rất sợ tôi à?”

“Không... không có, chỉ là anh không hiền như trước. Hơn nữa...”

Nữ giúp việc không dám nói tiếp.

“Hơn nữa cái gì?”

“Tôi... tôi không dám. Tôi sợ anh chủ sẽ đuổi tôi ra ngoài mất. Tôi cần công việc này.”

Khi Cố Thành Trung nghe những lời đó, anh hiểu ra, trước đó, một số người giúp việc không tuân theo các quy tắc đã nhắc tới Hức Trúc Linh, và anh đã đuổi người đi.

Anh bất lực ôm trán nói: “Nói, không phạt.”

Ba chữ ngắn gọn lộ ra rõ sự sốt ruột.

“Lúc trước, khi cô chủ còn ở đây, đều là cô chủ làm hộ anh. Bây giờ, biệt thự này rất ít người hầu, toàn là anh chủ và cô chủ ở cùng nhau.”

“Trước đây, tôi không đáng sợ sao?”

“Từ khi có cô chủ, tính tình của anh chủ cũng tốt hơn rất nhiều, cũng hay cười và rất hiền lành với chúng tôi”.

Cố Thành Trung muốn cau mày khi nghe điều này, nhưng anh không thể kiểm soát được những biểu cảm trên mặt.

Thật là đau đầu mà, người giúp việc là người giúp việc, anh bỏ tiền ra thuê bọn họ về làm việc, chỉ cần trung thành hầu hạ tốt cho bản thân anh, không cần chung sống hòa bình với bọn họ.

Tại sao phải lãng phí tình cảm và năng lượng cho những người và việc không cần thiết trên đây?

Có thể thấy, Hứa Trúc Linh đúng là một người phụ nữ ngốc nghếch.

“Sau này, sẽ không có cô chủ nào trong cái nhà này nữa. Mấy người sợ tôi cùng là nên. Người phụ nữ ngu ngốc đó làm gì cũng hồ đồ, không cần nhớ thương, cứ làm tốt trách nhiệm và công việc của riêng mình là được.”

“Vâng ạ… Vâng ạ…”

Các nữ giúp việc sợ hãi đáp lại.

Họ vẫn vô cùng nhớ cô chủ, trước đây, nơi đây từng giống như một mái nhà, những người giúp việc không thể về nhà trong những ngày lễ tết đều quây quần bên nhau vui vẻ và cười nói, nhưng bây giờ ngôi nhà này chỉ còn lại đồ vật lãnh lẽo và ông chủ lạnh lùng.

Trong lòng Cố Thành Trung cáu kỉnh, bực bội, bị một người phụ nữ không nhớ nổi mặt làm cho bực dọc, phiền muộn trong lòng, tính tình nóng nảy.

Anh quay trở lại phòng ngủ, phòng ngủ tối như mực, không bật đèn.

Không biết vì sao, anh có thể đi thẳng tới đầu giường một cách thuần thục, vươn tay sờ sờ, cảm thấy như trên tường có lẽ cần phải có một cái đèn ngủ nhỏ.

Đúng rồi, ngay cả một cái đèn ngủ thì Quý Thiên Kim cũng dọn đi mất rồi.

Hình như trong mơ hồ anh nhớ ra, trước kia, khi người phụ nữ đó chờ anh, cũng đã từng bật đèn trong phòng ngủ.

Nhưng bây giờ...

Bụp.

Đèn được bật lên, và căn phòng sáng sủa.

Tất cả mọi thứ trong phòng đều là của anh, không nhìn thấy bất cứ đồ dùng nào của người phụ nữ đó.

Anh đi vào nhà tắm rửa mặt và nhìn mình trong gương.

Trên gương mặt không có biểu cảm gì, chỉ có một đôi mắt đen sâu thẳm vẫn có thể biểu lộ cảm xúc.

Trong ánh mắt của anh có nét tức giận, cũng có sự đau đớn không biết từ đâu mà đến.

Khóe miệng của anh nhếch lên, muốn cười, nhưng lại không để lộ ra chút biểu cảm nào.

Không ai biết khi nào bệnh hoại tử dây thần kinh mặt sẽ thuyên giảm.

Hức Trúc Linh...

Một người khiến cho người ta rối rắm, chỉ có trong lòng anh thấy bất mãn, những người còn lại đều than khóc và khó chịu.

Vì sao chỉ một mình quên?

Ý thức tự bảo vệ của đại não, rốt cuộc cái chết của cô mang đến đau đớn đến mức nào lại có thể khiến bản thân anh trở thành như vậy.

Lúc trước khi anh lầm tưởng anh hai chết vì mình, anh cũng không đau đớn đến mức mất trí nhớ như thế này, vậy tại sao Hứa Trúc Linh lại có thể chứ?

Rõ ràng hai người họ mới chỉ ở bên nhau có bốn năm ngắn ngủi, làm sao có thể so sánh với tình cảm anh em của anh và anh hai trong suốt hai mươi năm?

“Hức Trúc Linh.”

Một tay anh ôm đầu đầy đau đớn, hét lớn tên của cô, tay còn lại đấm mạnh vào gương một cách tàn nhẫn.

Loảng xoảng một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play