“Thì là như vậy đó? Gia đình có dòng dõi thư hương, tự cho là bản thân thanh cao, nhưng cuối cùng vẫn là kẻ tham phú quý đó thôi.”
“Thôi, nhỏ giọng lại một chút, đừng để người ta nghe thấy lại trả thù chúng ta, rồi chúng ta phải nghỉ học đấy. Đừng để đến lúc học phí mà chúng ta vất vả có được để đem đóng cho trường thành công cốc, không lấy nổi cái bằng tốt nghiệp. Nói không chừng sau này có khi còn bị trả thù đấy. Biết đâu lại chết ngay dọc đường?”
“Nhà người ta giàu nứt đố đổ vách ra, chúng ta bớt gây sự chú ý đi. Ai bảo vận số của chúng ta không tốt, không đầu thai vào được một nhà vừa có tiền vừa có quyền như thế chứ.”
Bọn họ mỗi người nói chêm vào một câu, xì xào bàn tán sau lưng Châu Vũ.
Châu Vũ đi đằng trước bọn họ, nếu như với tính cách nóng nảy trước kia, chắc chắn cô sẽ xắn tay áo cãi nhau với bọn họ.
Nhưng… Nhưng bây giờ cô lại cố gắng nén lại, bởi vì cô cảm thấy mình cũng hơi đuối lý.
Nếu như cô là người ngoài cuộc, cũng sẽ không kìm được mà nghĩ như vậy.
Một thiếu nữ mười chín tuổi lại đi kết hôn với một người đàn ông ba mươi hai tuổi.
Không phải là người trong cuộc, thì căn bản là không hề tán thành mối tình này một chút nào.
Nếu không phải bị điên thì là có ý đồ khác.
Nếu như là một người đàn ông không quyền không tiền thì còn có thể nói mỹ miều một chút là hai người tìm được tình yêu đích thực.
Nhưng mà người đàn ông này lại có vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, dáng người cao to, đã nhiều tiền lại còn có quyền.
Cô thậm chí còn thấy rất nhiều bình luận thần kỳ của các bạn cư dân mạng. Có người nói cô vì thầm mến Cố Thành Trung mà lại không có được anh ấy, cho nên không thể không tìm một người khác để làm thế thân!
Cô rất bội phục trí tưởng tượng đỉnh cao của cư dân mạng, tức giận đến mức muốn cãi lại, thế nhưng cứ gõ đi gõ lại một đống chữ nhưng cuối cùng lại không đủ dũng khí để gửi đi.
Cô đi xuống dưới sân, thấy Phó Thiết Ảnh đang chờ mình.
Hai nữ sinh đi đằng sau lập tức nhìn nhau, nói: “Xem đi, người bao nuôi của người ta tới rồi.”
“Bảo sao cô ta lại đi tìm một người đàn ông già hơn mình cả chục tuổi, đẹp trai như thế, tớ cũng tình nguyện gả.”
Phó Thiết Ảnh loáng thoáng nghe được cái gì đó, anh nhíu mày thật chặt, bước nhanh về phía trước muốn hỏi thăm cho rõ ràng, thế nhưng lại bị Châu Vũ ngăn cản.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm chị Trúc Linh thôi.”
“Bọn họ…”
Châu Vũ dùng sức kéo anh rời đi, khiến Phó Thiết Ảnh nhíu mày.
Lần trước, trên đường đi bọn họ cũng gặp phải không ít người, đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, sau lưng bàn tán ầm ĩ.
Phó Thiết Ảnh không nghe thấy nhưng có thể lờ mờ đoán ra được.
“Nhìn cái gì hả? Có gì muốn nói thì đứng ra trước mặt tôi đây mà nói. Xem xem tôi có rút lưỡi, rút răng cô luôn không?”
“Thôi thôi, anh sợ mọi chuyện còn chưa đủ lớn sao?”
Châu Vũ đỏ mặt, vội vàng đẩy anh rời đi.
Cuối cùng, lúc tới chỗ không người, cô mới thở hắt ra một cái.
“Em sợ cái gì?” Phó Thiết Ảnh không vui hỏi.
“Em sợ cái gì á? Em sợ cái gì chẳng lẽ anh không nhìn thấy sao? Em sợ miệng lưỡi người đời chứ sao? Một người hai người thì anh còn ngăn lại được, chứ nhiều người ai cũng bàn luận ầm ĩ cả lên, ra khỏi trường học quơ đại cũng được một đống người thích bàn chuyện người khác, anh có thể chặn họng tất cả bọn họ không?” Châu Vũ bất đắc dĩ hỏi.
“Vậy em cứ chịu đựng như thế sao? Em nhịn được, anh không nhịn được! Người bọn họ đang mắng là vợ anh!”
Gương mặt Phó Thiết Ảnh tối sầm, hận không thể lập tức bước lên cho mỗi người một đấm.
Lúc đầu trong lòng Châu Vũ cũng cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng khi anh nói như thế, cô vẫn không nhịn được mà bật cười.
Cô cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy đúng là càng nhịn thì lại càng giận.
Cô đã lớn đến thế này rồi, làm sao có thể chịu đựng được?
Vả lại, cô làm việc đoan chính ngay thẳng, cũng không có gì sai, tại sao vô duyên vô cớ lại phải chịu sự khó chịu này?
“Đúng, em cũng cảm thấy mình không thể tiếp tục nhu nhược như thế này được nữa, bọn họ sẽ cảm thấy em dễ bắt nạt! Nhưng, nhưng em có thể làm gì được đây? Mồm thì ở trên người bọn họ, em cũng không thể bịt miệng họ được…”
Ý chí vừa mới bốc cháy lên trong nháy mắt đã bị dập tắt.
Cô nhìn Phó Thiết Ảnh đang bày ra dáng vẻ đã tính hết từ trước, lập tức hỏi: “Có phải là anh có biện pháp gì không?”
“Em cầu xin anh đi, anh sẽ nói cho em biết.”
“Hẹp hòi!”
“Vậy em có muốn giải quyết bọn họ không?”
“Có chứ! Thôi được rồi, em cầu xin anh. Anh yêu, có thể nói cho em biết anh có cách giải quyết nào được không? Mau mau giải quyết giúp em đi? Chồng sắp cưới yêu quý của em ơi, cục cưng đáng yêu của em ơi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT